
ấn động tâm tinh… nó xanh mặt, người co lại sợ hãi run lên… hốc mắt vỡ ra nước mắt đầm đìa…
…cạch…
_Thưa ngài… có chuyện gì sao? – Trợ lý Kim bên ngoài nghe thấy tiếng đỗ vỡ bất an bước vào
_Đi ra ngoài – Jun giận dữ hét lên – Khóa cửa lại, ko cho bất cứ ai vào dù có nghe thấy bất cứ tiếng động nào – Anh gầm lên kinh hãi
Trợ lý Kim mặt mày sợ đến cắt ko ra hột máu vội vã cúi đầu y lệnh… Cánh cửa vừa khép lại, anh lại quay sang nhìn nó, đôi mắt đen láy như đang phát hỏa giống như đang muốn giết người tiến về phía nó… Nó run rẩy như con mèo con bị uy hiếp sợ hãi, tay chân cứng đơ ko phản ứng nổi, cứ 1 bước anh tiếng nó lại lui 1 bước…nhưng ko thể cứ tiếp tục như vậy, hơi hướm của sự nguy hiểm ngày càng dày đặc… ko thể nói chuyện với anh lúc này… nên hình thành trong đầu nó lúc này là …chạy trốn… đầu nghĩ nhưng chân tay cứng ngắc cứng còn ko cử động nổi… mới quay người nhấc chân hướng về cánh cửa để chạy thì đã bị 1 bàn tay to lớn thô bạo nắm lấy…
Thấy nó muốn bỏ chạy, máu nóng trong người anh càng dâng cao hơn, như ngọn lửa gặp đồng cỏ khô cháy lan nhanh chóng 1 cách mãnh liệt… Anh kéo nó lại mạnh bạo vác lên đi về hướng ghế salon ném xuống… ấn người nó dán chặt vào ghế, 2 tay anh giữ lấy tay nó ko cho nó có đường trốn chạy hay phản kháng…bắt nó đối mặt nhìn thẳng vào anh…
_Buông ra…anh làm gì vậy? – nó khóc thét lên, nước mờ cả mắt nhưng vẫn thấy đc hỏa khí từ người anh bốc lên như có thể thiêu rụi cả cái Dimon này trong vòng vài phút…
_Em nghĩ vì sao đột nhiên ông nội tôi phải ra mặt thúc ép cuộc hôn nhân này? – Anh kề sát mặt nó trầm giọng thanh buốt nói sắc như thanh dao
Nó nín thở, trợn to đôi mắt ngập nước long lanh nhìn anh khó hiểu…
_Ko…ko phải ông nội anh muốn anh thực hiện hôn ước này sao? – nó khó thở cất tiếng…1 phần vì anh đang rất gần sát nó, 1 phần vì sợ hãi mà cất ko nổi lời…
_Ko ai có thể sai khiến đc tôi… – anh sát gần nó hơn, gần đến nỗi mũi anh đã chạm vào mặt nó
Một hương thơm xộc vào mũi làm người ta thấy say say mê đắm chìm vào…
_Vậy…vậy có nghĩa là… – nó hoang mang, tay run đến kiệt sức chóng đỡ vô lực trên ngực anh
_Đúng… tất cả là do ý tôi… Boo…anh yêu em – Anh ko cưỡng lại đc thấp giọng đáp kề sát tiến đến môi nó…
Như 1 tiếng sét dội bên tai xẹt ngang trí óc 1 nhát chí mạng là nó chết lặng… chỉ đến khi môi anh kề sát mặt, hơi thở nóng hổi dồn dập phả vào mặt mới giúp nó bừng tỉnh…
_Ko… – nó hét lên 1 tiếng, bao nhiêu sức lực còn sót lại dồn hết vào tay đẩy mạnh anh ra rồi vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh
Hành động cự tuyệt của nó như nhát dao sắt đâm thẳng vào anh ko chút lưu tình càng khiến anh thêm phẫn nộ cực đỉnh đến mức lí trí mờ mịt… anh giữ chặt nó hơn… hung hăng hôn lên môi nó mạnh bạo như muốn chiếm đoạt, bá đạo ko thương tiếc… Nó bất ngờ bị anh thô bạo run sợ, mặt trắng ko chút máu, mày nhíu lại khó chịu, mọi phản kháng lại ko xi nhê gì đến anh… nó sợ vô độ… thở sắp ko nổi vì thiếu oxi… Nó bất lực buông tay ko kháng cự… 1 lại 2 rồi 3 và 4 giọt nước mắt lăn xuống nóng hổi nhỏ trên mặt anh… cảm nhận đc độ ấm của giọt nước mắt rơi trên da thịt, ngọn lửa nóng giận dường như cũng đc dập dịu đi… khuôn mặt cam chịu nhưng ko khuất phục của nó xoáy vào lòng anh đau nhói…
_Đừng khóc – Anh dịu dàng vuốt lên 2 má đỏ hồng mịn màng như da em bé của nó vỗ về
Nó càng khóc nấc lên, từ cổ họng văng vẳng ra những tiếng nghẹn ngào…
_Anh xin lỗi… anh nóng giận quá, em đau ko? – Anh cụp mắt rầu rầu xót xa nhìn nó
Nó quẹt những giọt nước mắt lắc đầu… Đây mới chính là Jun mà nó biết… nhưng tại sao?… tại sao lúc nãy anh hung hăng đến vậy chứ?… đâu mới là anh thật sự đây?…
_Jun…em xin lỗi… nhưng em ko yêu anh… sao có thể lấy anh… – nó nức nở khó khăn thốt từng lời đứt quảng…
_Em… – Anh lại giậm tím mặt…nó như vừa tạt thẳng vào anh 1 thau nước băng – Vậy tại sao khi chúng ta ở cùng nhau trên đảo, em ko phải có tình cảm với anh rồi sao? – anh cố đè nén giận dữ, trầm giọng đau khổ nhìn nó hỏi với hi vọng nhỏ nhoi rằng nó thích anh…
_Ko…có lẽ đó chỉ là tình cảm thoáng qua… em đã biết… em…em yêu Ken – Nó lắc đầu lí nhí
_Em im miệng ngay…- Anh quát 1 tiếng như trời gầm khiến nó lại cảm thấy sợ cứng người, run rẩy co người lại, mắt long lanh ngập nước – Ko cho phép em nói như vậy nữa… Em sắp trở thành vợ anh… ko cho phép em nói yêu bất kỳ kẻ nào khác… nghe rõ ko?… hãy về nhà ngoan ngoãn đợi đến ngày kết hôn đi, 2 tuần nữa chúng ta chính thức làm lễ đính hôn…em hãy chuẩn bị cho tốt… – Anh lạnh lùng ra lệnh, tuyên bố ép buộc nó…
_Jun – nó uất ức hét lên
_Anh sẽ gọi trợ lý Kim đưa em về, em cần nghỉ ngơi cho tốt – Anh quay người đến bàn làm việc, lạnh như băng ko nghe thêm 1 lời nào từ nó nữa
_Ko cần…Em ghét anh – Nó đứng dậy hét lớn rồi quay người chạy thẳng ra ngoài… ko quên đóng sầm cửa 1 tiếng chói tai như bộc lộ hết tâm tình cho đối phương biết
Chiếc cửa gỗ lạnh lẽo đóng lại… Anh như bị rút cạn sinh khí, người bải quoãi ngã lên ghế… đầu ngửa ra sau mặc cho những sợi tóc mái lòa xòa rơi đầy trên mặt… dùng tay nới lỏng cà vạt…người anh nóng như thiêu đốt… lấy tay bóp chặp thái