
Bảo Ngọc cười nói:
– Chị mở cái hộp quạt của tôi ra chọn lấy một cái mà dùng. Qúi hoá gì cái này?
– Đã thế thì mang hết cả quạt ra đây để tha hồ cho chị xé có được không?
– Chị vào mang cả ra đây.
– Không khi nào tôi làm trò tai ác như thế. Tay chị ta chưa què thì tự đi mà lấy.
Tình Văn cười rồi tựa vào giường nói:
– Giờ tôi mệt rồi, ngày mai lại xé.
Bảo Ngọc cười nói:
– Người xưa có câu “Nghìn vàng khó mua được một tiếng cười” mấy cái quạt có đáng là bao?
Bảo Ngọc vừa nói vừa gọi Tập Nhân. Tập Nhân thay quần áo chạy ra. Giai Huệ, một a hoàn nhỏ đến nhặt các mảnh quạt rách mang đi, rồi mọi người ngồi hóng mát ở đấy.
O0o
Trưa hôm sau, Vương phu nhân và chị em Bảo Thoa, Đại Ngọc đương ngồi ở trong buồng Giả mẫu, có người vào trình “Cô Sử đến”. Một lúc, Sử Tương Vân và nhiều a hoàn, vú bõ đi vào sân. Bọn Bảo Thoa, Đại Ngọc vội xuống thềm đón. Chị em bạn trẻ hàng tháng vắng mặt, bây giờ gặp nhau, tất nhiên là vui vẻ thân mật. Một lúc vào trong buồng, đi chào hỏi mọi người.
Giả mẫu liền bảo:
– Trời nóng nực thế này, cháu cởi bớt quần áo ngoài ra.
Tương Vân vội đứng dậy cởi áo.
Vương phu nhân cười nói:
– Chả thấy ai mặc như thế cả. Mặc vào để làm gì?
Tương Vân cười nói:
– Đó là thím Hai bảo cháu mặc đấy, chứ cháu có muốn mặc những thứ này đâu!
Bảo Thoa đứng cạnh cười nói:
– Dì không biết cô Sử thích mặc cả quần áo của người khác nữa kia đấy. Còn nhớ kỳ tháng ba, tháng tư năm ngoái, khi cô ấy ở đây, đã mặc áo, đi cả giày, đeo cả thắt lưng của cậu Bảo. Thoạt nhìn, giống hệt cậu Bảo, chỉ khác hai bên tai đeo hoa thôi. Cô ấy đứng tựa ở sau ghế, làm cụ tưởng lầm cứ gọi: “Bảo Ngọc, cháu lại đây. Cẩn thận không thì cái đèn treo trên kia rơi tàn vào mắt đấy”. Cô ấy cứ đứng cười, không đi. Sau mọi người không nhịn được, cười phá lên, cụ cũng cười nói: “Nó ăn mặc giả trai càng dễ coi hơn”.
Đại Ngọc nói:
– Việc ấy đã thấm vào đâu? Hồi tháng giêng năm trước cô ta sang đây ở được vài ngày, trời xuống tuyết. Hôm ấy bà và mợ đi lễ tổ về, bà cởi cái áo khoác lông vườn màu đỏ ra. Lừa lúc bà không trông thấy, cô ấy mặc ngay vào người, vừa rộng vừa dài, lại lấy cái khăn thắt ngang lưng, rồi ra sân sau cùng bọn a hoàn đập tuyết chơi, không ngờ trượt chân ngã, bùn lấm khắp người.
Nói xong mọi người nhớ lại chuyện ấy, đều cười ầm lên.
Bảo Thoa cười hỏi vú Chu:
– Cô bé nhà vú độ này còn hay quấy nữa không?
Vú Chu chỉ cười. Nghênh Xuân cười nói:
– Hay quấy đã đành rồi, nhưng tôi lại ghét cô ta hay nói nhiều quá. Có khi đi ngủ vẫn còn lảm nhảm, hết nói lại cười, không biết những chuyện nhảm ấy từ đâu đem đến.
Vương phu nhân nói:
– Có lẽ bây giờ cháu đã khá rồi. Độ trước nghe nói có người đến xem mặt, thế là cháu đã sắp sửa về nhà chồng rồi, lẽ nào lại còn như trước.
Giả mẫu hỏi:
– Thế lần này sang chơi, cháu định ở lại hay về ngay?
Vú Chu cười nói:
– Cụ không thấy cô ấy đã mang cả quần áo sang đây, khi nào lại không ở chơi mấy ngày?
Tương Vân hỏi:
– Anh Bảo có ở nhà không?
Bảo Thoa cười nói:
– Cô ấy chẳng nhớ ai, chỉ nhớ cậu Bảo thôi. Vì hai người thích chơi đùa với nhau, thế thì vẫn chưa đổi được tính hay quấy.
Giả mẫu nói:
– Bây giờ các cháu đã lớn rối đừng gọi tên tục nhau ra nữa.
Vừa nói xong, thì Bảo Ngọc chạy đến cười nói:
– Em Vân đã sang đấy à? Hôm nọ anh cho người đi đón, sao em không sang?
Vương phu nhân nói:
– Bà vừa nói xong, chúng nó lại gọi tên tục nhau cả rồi.
Đại Ngọc nói:
– Anh cô có cái gì đẹp để dành cho cô đấy.
Tương Vân hỏi:
– Cái gì đấy?
Bảo Ngọc cười nói:
– Em tin lời cô ấy à! Mấy hôm không gặp, đã thấy lớn lên rồi.
Tương Vân cười hỏi:
– Chị Tập Nhân có khỏe không?
Bảo Ngọc nói:
– Vẫn khỏe, cảm ơn em nhớ đến.
Tương Vân nói:
– Tôi mang cái vật đẹp này sang cho chị ấy đây.
Nói xong, Tương Vân giở cái khăn lụa, lấy ra một gói con. Bảo Ngọc nói:
– Lại cho cái gì đẹp đấy? Chi bằng em cho chị ta mấy cái nhẫn ngọc thạch thanh màu đỏ, như hôm nọ đã đưa sang đây ấy.
Tương Vân cười hỏi:
– Đây là cái gì?
Mở gói ra, mọi người xem, quả nhiên một gói bốn chiếc nhẫn màu đỏ là thứ nhẫn đã cho mang sang lần trước.
Đại Ngọc cười nói:
– Các chị em xem cô ta như thế đấy. Hôm nọ cho người đưa sang các thứ nhẫn cho chúng tôi, tại sao cô không đưa cả sang một thể, có tiện hơn không? Hôm nay cô lại tự mình mang sang. Tôi cứ tưởng là cái gì mới lạ kia, hoá ra vẫn là thứ nhẫn này. Cô thực là người hồ đồ.
Tương Vân cười nói:
– Chính chị mới hồ đồ, để tôi kể rõ đầu đuôi cho mọi người nghe, xem ai hồ đồ? Tôi đưa thứ gì cho các cô, thì sai người mang sang, không phải dặn dò, chỉ cần xem qua một lượt cũng đã biết ngay rồi. Nhưng nếu sai người ta đưa cái gì cho các chị a hoàn, là tôi phải dặn dò cẩn thận, thứ này đưa cho chị này, thứ kia đưa cho chị kia. Người sai đi mà biết được rành mạch còn khá, nếu gặp phải người vớ vẩn, không nhớ được rõ, cứ đưa bừa đi, tên nọ đánh ra tên kia, sẽ bị nhầm lẫn hết. Nếu bà già đi còn khá, nhưng hôm nọ tôi lại sai đứa bé con mang sang, làm thế nào mà dặn dò cho nó nhớ hết những tên họ của a hoàn bên này? Bây giờ chính tay tôi mang sang đưa cho họ,