
Bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son,
Nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn.
Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ cùng đổ dồn!
Nuốt không trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon,
Soi không rõ, đứng trước gương lăng mặt héo hon!
Nét ngài cau cau lại, giọt đồng hồ dồn dập hơn.
Chao ôi! Nào khác gì: trôi đi, nước biếc dòng man mác,
Dừng lại, non xanh bóng chập chờn.
Hát xong, mọi người khen hay, chỉ có Tiết Bàn nói:
– Chẳng hay gì cả.
Bảo Ngọc uống ly rượu đầu, rồi cầm miếng lê và đọc một câu: Hoa lẽ mưa đẫm cửa cài then. Thế là xong một lệnh.
Đến lượt Phùng Tử Anh nói:
Gái này thương, chàng mắc bệnh nặng nằm trên giường,
Gái này sầu, gió thổi lầu tranh sập đổ nhào.
Gái này mừng, đầu lòng sinh đôi sướng quá chừng,
Gái này vui, lẻn bước ra vườn đào để chơi.
Nói xong cầm chén rượn hát:
Mình là hạng thông minh,
Mình là kẻ đa tình,
Mình là giống ma quỉ kỳ quái yêu tinh.
Mình là bậc thần tiên, nhưng phép không linh.
Đây bảo mình, mình cứ làm thinh,
Thấy nói đến nơi nào vắng vẻ, dò xét cho rành.
Mới biết là đây thương hay không thương mình!
Hát xong, uống chén rượn, rồi đọc câu: “Trăng tỏ lều tranh nhộn tiếng gà”. Thế là xong lệnh.
Rồi đến lượt Vân Nhi nói:
Gái này thương, sau này nào biết chốn tựa nương?
Tiết Bàn cười nói:
– Con ơi! Đã có bố Tiết mày đây, sợ gì?
Mọi người đều nói:
– Đừng phá đám! Đừng phá đám!
Vân Nhi lại nói:
Gái này buồn, cái mụ dầu kia đánh mắng luôn!
Tiết Bàn nói:
– Hôm nọ tao gặp mẹ mày, tao đã bảo mụ ấy không được đánh mắng mày kia mà.
Mọi người đều nói:
– Còn nói nữa, sẽ phạt mười ly rượu.
Tiết Bàn vội tự vả vào mồm, nói:
– Không có tai à! Cấm không được nói nữa!
Vân Nhi lại nói:
Gái này mừng, trong nhà ở với bạn tình chung,
Gái này vui, buông tay tiêu sáo gảy đàn chơi.
Nói xong liền hát:
Tháng ba đậu mới trồi hoa,
Sâu kia đâu đã lân la đục rồi.
Đục vào cũng uổng công thôi,
Trên hoa tấp tểnh lên ngồi đánh đu.
Khen cho mi cũng gan to,
Ta không nở nữa, đục rau được nào?
Hát xong uống ly rượu, rồi đọc câu: “Hoa đào mơn mởn”. Thế là xong lệnh.
Đến lượt Tiết Bàn. Hắn nói:
– Giờ tôi nói này: Gái này thương…
Rồi ngừng lại, không nói được. Phùng Tử Anh cười nói:
– Thương cái gì? Nói nhanh lên.
Tiết Bàn mắt trợn tròn nói:
– Gái này thương…
Rồi cứ ho gằn mãi mới nói được một câu:
– Gái này thương, thân này lấy phải anh chàng “rùa đen” 2.
Mọi người nghe xong, cười ầm lên. Tiết Bàn nói:
– Cười cái gì? Tôi nói thế không phải à? Người con gái lấy phải thằng chồng mất dạy, thì chả đau ruột hay sao?
Mọi người cười rũ rượi:
– Anh nói phải đấy, thôi đọc câu dưới đi.
Tiết Bàn lại trợn mắt nói:
– Gái này buồn… – rồi tắc tị, không nói được.
Mọi người hỏi:
– Buồn cái gì?
Tiết Bàn đọc tiếp:
– Gái này buồn, phòng thêu gấu ngựa nó luồn chạy ra.
Mọi người cười ầm lên:
– Đáng phạt, đáng phạt! Câu trước còn có thể tha được, câu này không thông một tí nào.
Nói xong toan rót rượu phạt.
Bảo Ngọc nói:
– Nhưng mà ghép vần cũng khá đấy.
Tiết Bàn nói:
– Quan giữ lệnh đã cho được rồi, các anh còn nhắng lên gì!
Mọi người nghe thấy mới thôi.
Vân Nhi cười nói:
– Đến hai câu dưới càng khó đấy, tôi nói hộ cậu nhé.
Tiết Bàn đáp:
– Bậy nào! Thế ra ta không mở miệng được à? Nghe này: Gái này mừng, đuốc hoa trời đã sáng trưng còn nằm.
Mọi người nghe đọc, đều lấy làm lạ hỏi nhau:
– Sao câu này lại nhã thế?
Tiết Bàn lại nói:
– Gái này vui, con cu nghí ngoáy định chui ngay vào.
Mọi người nghe xong, đều quay đầu nói:
– Đáng chết, đáng chết! Thôi hát đi!
Tiết Bàn liền hát:
– Một con muỗi kêu vo vo vo.
Mọi người đều ngơ ngác nói:
– Khúc hát gì đấy?
Tiết Bàn lại hát:
– Hai con nhặng kêu vù vù vù.
Mọi người đều nói:
– Thôi, thôi đi!
Tiết Bàn nói:
– Các anh thích nghe không, đó là khúc mới đấy, gọi là khúc hát vo vọ Nếu các anh không buồn nghe thì cả lượt cuối cũng xin miễn.
Mọi người đều nói:
– Thôi tha cho, đừng làm nhỡ cả người khác.
Rồi đến Tưởng Ngọc Hàm đọc:
Gái này thương, xa nhau biền biệt mong chàng về ngay,
Gái này buồn, muốn mua dầu quế, nhưng còn tiền đâu.
Gái này mừng, nhụy hoa đèn đã nối chằng vào nhau,
Gáí này vui, xướng tùy giờ đã sánh đôi thuận hòa.
Nói xong hát:
Khen thay vẻ đẹp trời sinh,
Khác nào tiên ở bồng doanh xuống trần.
Tuổi này vừa độ thanh xuân.
Phượng loan tìm bạn, trăm phần khéo khôn.
Ối chà! Sông Ngân dọi, trống canh dồn,
Khêu đèn ta khẽ màn loan cùng vào.
Hát xong uống ly rượu, cười nói:
– Thơ từ tôi không biết mấy, may hóm nọ thấy đôi câu đối, tôi chỉ nhớ được một vế, nay gặp trên bàn tiệc này cũng có vật ấy.
Nói xong, uống cạn chén rượn, cầm cái hoa quế lên đọc: Mùi hoa buổi sớm ấm ran cả người 3.
Mọi người đều cho là được. Thế là xong lệnh.
Tiết Bàn nhảy lên la hét ầm ĩ:
– Không được, không được! Phải phạt! Phải phạt! Trong tiệc này làm gì có bảo bối, sao lại nói đến bảo bối?
Tưởng Ngọc Hàm ngơ ngác nói:
– Có bảo bối nào đâu?
Tiết Bàn nói:
– Anh còn chối à! Thử nói lại xem.
Tưởng Ngọc Hàm đọc lại một lần nữa. Tiết Bàn nói:
– Hai chữ “tập nhân” không phải “bảo bối” là gì? Các anh không