The Soda Pop
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325074

Bình chọn: 9.5.00/10/507 lượt.

m chính là một tiểu yêu tinh”.

Vài giờ sau đó, Đồng Trác Khiêm nằm trên ghế xe ôm lấy Phục Linh, đốt một điếu thuốc lá, chậm rãi nhả khói, khẽ nhéo mặt cô gái trong ngực một cái, Phục Linh tức thì phát ra tiếng kêu nheo nhéo như tiếng mèo kêu, thập phần hoang dã.

Một cuộc mây mưa, đến tận chiều tối.

Không thể không khen Đồng thiếu gia thật vô cùng lợi hại!

Từ từ mở mắt, nhìn ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, gương mặt Phục Linh cơ hồ co rút, mệt mỏi đưa tay mò mẫn khắp người mình chỗ nào cũng đau nhứt, liền nện một đấm vào ngực Đồng Trác Khiêm: “Anh không sợ mệt mỏi quá độ mà chết sao?”

“Không có cửa, em đừng xem thường khả năng của lính đặc chủng. Đây là bảo đảm cho hạnh phúc nửa đời sau của em đó!”

Im lặng, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Đồng thiếu gia, tôi đói bụng!”

“Đi thôi, trở về ăn cơm”.

“Những thứ tôi vừa mới mua họ sẽ mang đến nhà sao?”

Đồng thiếu gia khẽ ừ một tiếng, lại phát hiện cô gái bên cạnh đang mang một bộ mặt hung ác nhìn mình, khiến cho trong lòng anh có chút sợ hãi: “Mạnh Phục Linh, không cần dùng ánh mắt đó nhìn anh, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi”.

Ra vẻ bề trên cao ngạo, Phục Linh cười khan nói: “Đồng thiếu gia, anh thật có tiền đó”.

Đồng thiếu gia không nói lời nào.

Phục Linh nắm lấy cánh tay hắn, thuận nước đẩy thuyền hỏi tiếp: “Anh có thể nói cho tôi biết, đường đường là quân khu trưởng của nước Trung Hoa, là sỹ quan cao cấp, tại sao ngủ với bản thiểu thư một đêm trả có hai trăm đồng? Trong khi đó anh lại còn có nhiều tiền như thế?”

Gương mặt anh tuấn của Đồng thiếu gia tối sầm: “Lúc đó tiền mặt mang theo trên người chỉ có bấy nhiêu”.

“Vậy sao không để séc lại?”

“Không mang theo”.

“…….”

Nhìn dáng vẻ không nói gì của Phục Linh, Đồng thiếu gia nhất thời rít lên: “Tự nhiên sao lại nói nhảm như vậy? Nếu sớm biết thế này, bản thiếu gia một đồng cũng không cho, trực tiếp đánh cho ngất đi, ai cũng không biết là ai”.

Phục Linh vẫn im lặng.

Đồng Trác Khiêm, anh có biết xấu hổ hay không? Thật tiếc cho anh có một cái tên văn nhã như vậy!

Ngồi trên ghế cạnh tài xế, nhìn phong cảnh bên đường không ngừng thụt lùi lại, Phục Linh chợt nhớ đến cha mẹ mình, xảy ra chuyện lớn như vậy cô còn chưa báo cho họ biết một tiếng, tuy nói rằng họ cũng đã biết nhưng dù sao cô cũng phải trở về báo bình an chứ.

“Đồng thiếu gia, đưa tôi về nhà đi, tôi cũng phải đi gặp cha tôi một chút”.

Người ngồi bên trái nói: “Khỏi cần đi về, trưởng ban Mạnh giờ chắc là đang ở Đồng gia cùng cha mẹ anh bàn về hôn sự của chúng ta rồi”.

Phục Linh kinh hãi nói: “Đồng thiếu gia, anh có phải đang nói giỡn không đấy”. Mặc dù trong lòng cô có chút vui mừng nhảy nhót, nhưng vẫn không quên người đàn ông này đã có một vị hôn thê như hoa như ngọc.

Dường như nhận ra cô đang lo lắng điều gì, Đồng Trác Khiêm khẽ xoa xoa đầu cô hỏi: “Lo lắng cái gì? Anh cưới em rồi, dù thế nào cũng sẽ không ra ngoài làm loạn”.

“Vậy anh cũng có thể mang về nhà làm, lại có thể tiết kiệm được giường phí”.

Vẻ mặt lập tức đen xuống: “Mạnh Phục Linh, em có thể đem những ý tưởng bã đậu giết chết dưới lòng bàn chân hay không, có phải lúc mẹ em sinh em ra bị kẹt vào cửa hay không?”

Chương 33: La Lão Gia Đến Thăm

“Anh có thể bớt ăn nói độc địa như thế hay không?”. Phục Linh phản kháng nói.

Đồng thiếu gia hừ lạnh: “Anh là nói lời thật”.

Đối mặt với cái người lòng dạ độc địa này, Phục Linh thật sự bó tay, từ cái lần đầu tiên gặp được anh cho đến giờ, y như rằng chẳng có việc gì tốt, thật sự là nghiệp chướng, là họa thì không thể tránh khỏi.

Chỉ là trong chốc lát, xe đã dừng lại trước cửa Đồng gia, lão quản gia nở nụ cười bước lên nói: “Thiếu gia đã trở về”.

“Ừ”.

Trả lời một tiếng, liền kéo Phục Linh đi vào nhà.

Đồng gia là ngôi nhà hoàn toàn theo kiến trúc Trung Quốc cổ xưa, vào thời nhà Thanh nơi này là một vương phủ, sau đến thời kỳ dân quốc được xây dựng lại theo kiểu biệt thự, nơi này người có tiền cũng không thể vào ở, cần phải có quyền thế thật lớn mới có thể ở đây.

Đồng gia mấy đời đều gia nhập vào quân đội, phấn đấu hy sinh vì quốc gia, mới có được sự huy hoàng ngày hôm nay.

Còn chưa đi đến đại sảnh, đã nghe thấy tiếng khóc sụt sùi, Đồng Trác Khiêm nhướng mày lắng nghe âm thanh bên trong không ngừng vang ra.

“Lão Đồng, nói thật lòng hai chúng ta cũng coi như chiến hữu nhiều năm cùng nhau vào sinh ra tử, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, ông cũng phải cho tôi một cái công đạo chứ”.

Âm thanh kia, tuy già nua nhưng lại có lực hùng hậu.

Là ông nội của Roman Nghê, La lão gia đến nhà viếng thăm.

Chuyện mà hai người này nhắc tới, không phải chuyện hôn ước của hai nhà Đồng La thì còn là chuyện gì, lần này đến tận cửa, chắc chắn đã nghe được chuyện kia.

“La tư lệnh, chuyện của bọn nhỏ tôi đây cũng không có khả năng quản nhiều như vậy? Ông cũng biết, Trác Khiêm đứa nhỏ kia trước giờ nói một là một, cũng không phải bởi vì một vài câu nói của tôi mà thay đổi”.

Đồng lão gia vừa dứt lời, Roman Nghê ngồi đối diện khóc càng lớn tiếng hơn, trong lòng nhất thời không khỏi có chút bực bội.

Con cái nhà ai tới nhà người khác lại ngồi kh