
loại cảm giác khác thường, nhưng không biết diễn đạt ra ngoài như thế nào, đợi đến khi ông lấy lại tinh thần, Đồng Trác Khiêm đã đi rồi, mà Tề Khai Nhan đang đứng ở cửa.
“Anh Triệu.”
“Tôi mệt mỏi, bà cũng vất vả cả ngày, đi nghỉ ngơi đi, tôi muốn yên tĩnh.”
“Được.”
Xoay người rời đi, ánh mắt của Đồng Hoa Triệu mơ hồ.
Nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối Tề Khai Nhan chưa từng thay đổi, vẫn coi Đồng Hoa Triệu là trời trong lòng bà, ông ta nói gì, bà ta liền tin cái đó, ông ta bảo làm cái gì, bà ta liền làm cái đó, không một câu oán hận.
Đi ở trên cầu thang, sắc mặt Tề Khai Nhan đột nhiên nặng nề, anh Triệu, cho dù lần này tôi không dựa theo suy nghĩ trong lòng anh mà làm việc, nhưng Tề Khai Nhan vẫn chỉ vì anh.
Đột nhiên, đáy mắt bà ta lóe lên một ánh sáng sắc bén, nham hiểm.
Bà ta đi tới chỗ người áo đen đang ở ngoài cửa, phân phó. “Lập tức tăng thêm người, bảo vệ nói này, không cho bất kỳ ai vào.”
Mà bà ta.
Còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Chương 153: Đại Kết Cục (Thượng)
Ánh mặt trời đầy sức sống, tất cả đều tốt.
Mạnh thiếu gia nhìn người xa lạ quen thuộc trước mắt, cảm thấy khó tin.
Đẹp trai như vậy, cao lớn như vậy, uy vũ như vậy, như vậy, như vậy. . . . . .
Nói ngắn lại, nói tóm lại, là tốt rồi, thật tốt.
Tình cảnh này giống như cảnh tượng trong phim truyền hình mà mẹ mình xem ngày ngày.
Người cha thất lạc nhiều năm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cậu.
Mạnh thiếu gia bẹt cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên cảm thấy uất ức, giống như cô dâu nhỏ xoay người sang chỗ khác, không để ý tới Đồng Trác Khiêm.
“Tranh Tranh. . . . . .” Đồng Trác Khiêm khẽ hô, sợ âm thanh của mình hù dọa đứa bé, thấy đứa bé vẫn không để ý tới anh như cũ, liền tiến lqd lên một bước rồi bế Tranh Tranh lên, dụ dỗ nói: “Con không nên tức giận có được hay không?”
“Vì sao con phải tức giận?” Tranh Tranh hỏi ngược lại, dáng vẻ không ai bì nổi, cực kỳ giống bộ dáng Đồng Trác Khiêm trước kia.
“Giận cha không tới gặp con nhiều năm như vậy.”
Nói chưa dứt lời, lửa giận trong lòng Mạnh thiếu gia lại bùng lên, khua lên cá quai hàm hầm hầm liền từ trên người của Đồng Trác Khiêm xuống, ngón tay út mập mạp chỉ Đồng Trác Khiêm nói.
“Cha có biết nhiều năm như vậy mẹ con có bao nhiêu khổ cực hay không? Cha có biết nhiều năm qua bởi vì con không có cha nên chịu nhiều chèn ép ở trường học hay không? Cha có biết mỗi ngày mẹ con đều đi làm cả ngày đêm để nuôi con hay không, cha có biết mỗi đêm mẹ con đều vá quần áo rách lqd nát của con ở dưới ánh đèn lờ mờ hay không, cha có biết anh Tiểu Xuân cách vách thầm mến mẹ con rất lâu hay không, nhưng mẹ con vẫn luôn không đồng ý anh? Qua nhiều năm như vậy. . . . . .” Mạnh thiếu gia đột nhiên dừng một chút, thật giống như lúc này mới phát hiện ra lời thoại không đúng.
“Ai là anh Tiểu Xuân?” Đồng Trác Khiêm từ mới bắt đầu đau lòng bởi lời nói của Tranh Tranh từ từ trở nên hoài nghi, sau đó là lạnh lùng, sau đó đủ loại ánh mắt vẻ mặt không đúng nhìn Tranh Tranh.
Trong lòng Mạnh thiếu gia báo động một hồi, hận không thể đụng đầu vào tường một cái, rất muốn đi tìm chết.
Đi theo mẹ xem phim truyền hình lâu như vậy, cậu chẳng những say mê thật sâu trong đó, ngay cả lời thoại cũng nhớ rõ như vậy sao?
“Tranh Tranh, con. . . . . .”
“Đồng thiếu gia, không xong.” Bên ngoài đột nhiên có người vội vã xông vào Tân Hà Uyển, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ hình như chạy rất gấp.
Đồng Trác Khiêm lập tức cảm thấy lo lắng trong lòng, quay đầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Đồng lão gia, Đồng lão gia tự sát ——”
“Không thể nào!”
——
“Không thể nào!” Mạc Thiển Thiến đứng lên từ trên ghế salon, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, không có chút huyết sắc nào, bà nhìn người báo tin trước mắt, đột nhiên lạnh lùng quát.
“Tuyệt đối không thể nào, ông ấy là một người kiêu ngạo như vậy, ông ấy không làm được loại chuyện như vậy!”
Nhưng, coi như trên đầu lưỡi nói không tin thế nào, có thể nhìn dáng vẻ người báo tin trước mặt, Mạc Thiển Thiến cũng không khỏi tin mấy phần, mà khi người báo tin nói ra một chuyện.
Mạc Thiển Thiến hoàn toàn tin.
“Tề Khai Nhan đến bệnh viện muốn ám sát Lang Phàm, Lang Phàm trọng thương bây giờ đang ở phòng giải phẫu, Tề Khai Nhan bị đánh gục tại chỗ, mà tin tức Lang Phàm chết truyền đến chỗ ở của nhà họ Đồng.”
Chỉ một thoáng Mạc Thiển Thiến thật giống lqd như toàn thân không có sức lực, lập tức ngã ở trên ghế sofa, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Tôi vẫn không muốn tin tưởng. . . . . . Nhưng cuối cùng chuyện kia vẫn là về Lang Phàm đó.” Mạc Thiển Thiến cúi đầu nỉ non, Đồng Hoa Triệu vì Lang Phàm làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy, hơn nhưng huống tánh mạng của mình đây?
——
Thời gian trở về năm giờ trước đó.
Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện trong nhà, Tề Khai Nhan bắt đầu lái xe của mình lao nhanh tiến về phía bệnh viện Maria, vẻ mặt của bà ta lạnh lùng, mang theo liều lĩnh điên cuồng, sau hồi lâu, bà ta cười lạnh một tiếng, tốc độ xe tăng nhanh trong chốc lát.
Sáu giờ sáng, sắc trời bắt đầu sáng dần.
Y tá đẩy xe tiến về phía phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Lúc đi