
khi ăn những thứ đồ
xa hoa này, lúc trước khi cùng với Lục Cảnh Sinh, cũng rất ít ăn, phần lớn là ăn đồ cô
chuẩn bị.
“Sao vậy, em không ăn à?” Đặt dao nĩa xuống, Lạc Sâm cầm khăn lau miệng, sau đó
nhíu mày hỏi.
Trường An mất tự nhiên cười: “Lần tới lúc ăn, anh có thể mặc quần áo vào rồi ăn
không?”
Lạc Sâm hứng thú: “Thật có lỗi, tôi không có cái thói quen đó.”
Trường An thiếu chút thì trào lên hớp nước trái cây vừa uống.
Mặc y phục ăn cơm chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao? Tại sao đụng tới
anh ta lại biến thành chuyện gì đó rất quái dị?
Tiếp theo, Lạc Sâm nói một câu làm cho cô thật sự không nhịn được mà phun nước.
“Nếu như em cũng không có thói quen đó, cũng có thể cởi quần áo mà ăn cơm, ở đây
không có người khác.”
“Phốc______”
Lạc Sâm nhanh chóng né đi, quay đầu đi lên lầu: “Chuẩn bị nhanh một chút, lát nữa đi
theo tôi đến một bữa tiệc.”
Tiệc?
Tiệc gì cơ?
Trong đầu Trường An không khỏi lại nhớ về nhiều năm trước khi cùng Lục Cảnh Sinh
tham dự những thứ tiệc tùng kia.
Những thứ thiện ý giả dối, sự vui vẻ giả nhân giả nghĩa, còn có những ánh mắt khinh thường, đều làm cho cô chán ghét.
Nghĩ đến những thứ kia, cô lập tức liền từ chối: “Tôi không đi, anh tìm người khác đi.”
“Cũng không phải em quyết định.” Sau khi nói xong, Lạc Sâm liền bước vào phòng, lâu
sau cũng không phát ra tiếng động.
Cửa bị một đám người mở ra, rất nhiều người cầm quần áo, giày dép chuẩn bị cho bữa
tiệc đặt trước mặt cô.
Rất nhiều thứ, thật sự rất nhiều, mỗi loại đều có đầy đủ làm cho Trường An có chút hoa
mắt.
Trên cầu thang lúc ấy có tiếng nói phát ra, Lạc Sâm mặc một bộ tây trang màu trắng trông rất cao quý, đi tới cầm lên chiếc đầm dạ hội màu trắng: “Mặc cái này đi.”
Không thể phủ nhận Lạc Sâm rất có mắt thẩm mĩ.
Chiếc đầm màu trắng toàn bộ đều là thủ công tinh tế, thắt nơ con bướm ở cổ, chính
giữa có một viên hồng ngọc điểm tô, đuôi váy bốn phía đều là màu hồng của ngọc, cổ
áo chữ V khêu gợi.
Một chiếc đầm thuần khiết, khéo léo, quyến rũ như vậy thật sự rất tươi đẹp.
Thật ra thì, Trường An cũng nhìn trúng chiếc đầm này, nhưng cô không muốn mặc.
Nhìn như thế nào cũng thấy đó là một bộ với tây trang mà Lạc Sâm đang mặc.
Vì vậy, cô quay đầu về phía một chiếc đầm màu tím: “Tôi không thích, tôi thích cái màu
tím này.”
Lạc Sâm mặc kệ cô, trực tiếp bảo mọi người rời đi, sau đó cầm lễ phục trong tay cùng
một đôi giày thủy tinh tinh xảo đi tới.
Anh từng bước hướng về phía cô, trên mặt hiện lên nụ cười khó nắm bắt: “Em mau
mang bộ lễ phục này lên lầu thay đi.”
“Tôi không thích cái này______”
Lạc Sâm đột nhiên nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi cô, ngăn lại lời nói tiếp theo của
cô.d∞đ∞l∞q∞đ
“Hoặc là em cầm chiếc váy màu tím đó thay ngay ở đây cho tôi xem______”
“Tôi đi lên lầu…………” Lời nói của Lạc Sâm còn chưa dứt, Trường An đã vội vàng giựt lấy
bộ lễ phục trên tay anh mà chạy trối chết lên lầu.
Trong ánh đèn sáng ngời, chợt thấy khuôn mặt của Lạc Sâm lộ ra ý cười vui vẻ, anh
tuấn.
Đợi đến sau khi Trường An thay đồ xong, trong căn biệt thự to lớn đã không còn ai,
trong lòng cô có chút bang hoàng bước ra khỏi biệt thự, chỉ thấy một chiếc xe sang
trọng đứng trước mặt mình, cửa xe được mở ra từ bên trong, một người đàn ông như
thiên tiên xuất hiện nhìn thẳng vào mắt cô, có một chút quyến luyến.
Quyến luyến? Trường An có chút chần chờ, tâm tình giống như bị cuốn đi.
Có tiếng cười khẽ truyền ra, lúc này cô mới biết mình thất thần, mặt thoáng chốc đỏ
ửng, có chút bối rối bước vào xe.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
“Lái xe!”
Trong thoáng chốc, Lạc Sâm đã không còn bộ dạng dịu dàng khi cùng cô ở chung một
chỗ nữa, cả người tản ra khí chất lạnh lùng, cái bộ dạng chớ tới gần này rất quen thuộc
trong mắt Trường An.
Khí chất này làm cho cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh.
Đó là ở trong tù.
Là trong hai tháng trước khi cô ra tù.
Cô vì đắc tội với mụ cai ngục biến thái, bị bà ta ác độc nhốt vào phòng giam nam.
Cái đó đối với mỗi người đàn ông là ngục giam, nhưng đối với một người phụ nữ tay
không tấc sắt là Địa Ngục.
Cô bị người đưa đến phòng ăn chung, mỗi người đàn ông trong ánh mắt cô đều như con
sói đói nhìn mồi.
Trong nháy mắt đó, cái cảm giác tuyệt vọng bóp chặt cổ cô, sau đó cô bị đưa vào phòng
giam 502.
Trong phòng giam có năm người đàn ông, vẻ mặt bọn họ chăm chú đánh bài, ngay cả cô
đi vào cũng không liếc mắt nhìn, điều này làm cho tâm tình Trường An thoáng thả lỏng.
“Chờ ông đây ra ngoài, sẽ bảo vợ con mày trốn về nhà hai ngày !”
Một âm thanh liều lĩnh vang lên trên hành lang ngục giam, Trường An nghiêng đầu
nhìn, một tên đầu trọc bị còng tay đi trên hành lang, toàn thân đều là hình xăm ghê
tởm, bị áp giải phía sau là hai tên đàn ông thoạt nhìn rất bỉ ổi, hai cảnh viên muốn áp
giải bọn họ lại bị đẩy ra, hình như đích đến của họ là căn phòng này.
Rắc rắc một tiếng, Trường An giống như nghe được tiếng tim cô nhói lên.
“Trước tiên thả lỏng hai ngày đi, mấy ngày nữa phải đưa cho ông đây !”
Thịch một tiếng, cửa tù lại đóng lại lần nữa.