
, “không được? Chẳng lẽ, tổng công ty có chỗ nào không được, anh thân là giám đốc bộ phận cao nhất của công ty mà không biết sao? Còn cần tôi cái người mà trong miệng anh nói là tham quan cho ý kiến sao? Hả?”
Trong nháy mắt mồ hôi Trương Uy chảy ròng ròng, “Mong Thịnh tiểu thư chỉ rõ.”
“Chỉ rõ?” Thịnh Lam cười lạnh, “Ngày đầu tiên nhậm chức tổng giám đốc của tổng công ty, tôi chỉ rõ, giám đốc Trương, anh mất chức.”
Bỗng dưng, người trong phòng họp như bị sét đánh, chỉ có ba người vẫn còn bình tĩnh.
Đồng Trác Khiêm, Tô Mặc và người đang nói chuyện Thịnh Lam.
Trương Uy oán giận nhìn thoáng qua Đồng Trác Khiêm đang mặc kệ mọi chuyện, sau đó đập mạnh lên bàn phẫn nộ nói: “Thịnh tiểu thư, mời cô lập tức ra ngoài, chuyện của tập đoàn không đến phiên người ngoài như cô ra lệnh.”
Bốp một tiếng, Thịnh Lam lấy tài liệu trong túi ra, cầm tập tài liệu trong tay cô ném nó lên mặt giám đốc Trương.
Đây là hình ảnh bí mật, góc chụp rất bí ẩn, tuy không thấy hai người đang làm gì nhưng có thể thấy rõ ràng hai người này là ai.
một người trong đó là Trương Uy với sắc mặt đang tái mét.
Mà người còn lại chính là đối thủ một mất một còn của Anh Liên – giám đốc điều hành Hoa Liên Trung Quốc.
Hai người đang cười cười như là toàn bộ vinh hoa phú quý trên thế giới sắp vào tay bọn họ.
Tô Mặc nở nụ cườị hiểu rõ, Đồng Trác Khiêm vẫn nhìn 36F trên tạp chí, mà Thịnh Lam thì cười lạnh nhìn vẻ mặt đầy biến hóa của Trương Uy, sau đó cô cao giọng nói: “Ngày 6 tháng 2, tài vụ công ty chi 3,6 triệu không rõ nguyên nhân, trên danh nghĩa là làm lại phần nền bị nước biển xâm chiếm nhưng cho tới bây giờ vẫn không thấy kết quả, mà người ký tên lấy 3,6 triệu chính là Trương Uy.”
“Ngày16 tháng 4, phòng tài vụ được sự phê duyệt của anh, duyệt cho bất động sản của công ty con lên cao 16 triệu nhưng thực tế chỉ có 9,4 triệu, không biết 6.6 triệu còn lại đi đâu.”
“Ngày 8 tháng 7, mở phiên giao dịch biệt viện La Tư, trong đó có sáu văn bản ghi tên anh, sáu căn nhà trị giá gần 100 triệu nhân dân tệ, mà trong khoảng thời gian này công ty thất thoát 30 triệu, không biết giám đốc Trương Uy giải thích những chuyện này ra sao?”
Giờ phút này, sắc mặt Trương Uy đã hoàn toàn suy sụp.
Nhưng Thịnh Lam vẫn tiếp tục nói, cô cầm tập tài liệu mới mở ra sau đó đọc lên: “Ngày 28 tháng 9, cũng chính là một tháng trước, anh đã nóng nảy đầu tư vì danh lợi, tham ô của công ty 60 triệu nói trong vòng ba ngày sẽ bổ sung khoản trống đó, mà bây giờ đã hơn một tháng cũng không có bổ sung vào, nhưng trong một tháng này, có người nói thấy anh và người tình đi Las Vegas hưởng tuần trăng mật, thua gần 50 triệu trong sòng bài.”
Sau khi nói xong, Thịnh Lam buông tài liệu xuống sau đó trầm tĩnh nhìn Trương Uy nói: “Giám đốc Trương, anh còn gì để nói không?”
“Vớ vẩn!” Trương Uy hét lớn: “nói xằng nói bậy, đúng là ăn nói tầm bậy.”
“Có phải nói bậy hay không thì cục chống tham nhũng đến kiểm sẽ biết, bây giờ chúng ta mời cục chống tham nhũng vào làm việc thôi”
cô vừa nói xong cửa phòng lập tức được mở ra, có hai người mặc đồ cửa Sở Liêm Chính đi vào.
“Ai là Trương Uy?”
Trong phút chốc, Trương Uy như bị hóa đá đứng im tại chỗ.
Bị hai người mang đi,nhưng trước khi ra khỏi cửa, Đồng Trác Khiêm đột nhiên buông tạp chí xuống nói: “không phải có mình giám đốc Trương, ban giám đốc dưới trướng tôi còn nhiều người như vậy.”
Cả phòng yên tĩnh, vừa khiếp sợ thái độ làm việc mạnh mẽ của Thịnh Lam vừa khiếp sợ Đồng Trác Khiêm cho Thịnh Lam toàn quyền quyết định.
“Bây giờ, tôi nghiêm chỉnh tuyên bố một chuyện.”
Thịnh Lam vừa tới xong lập tức mọi ánh mắt tập trung vào cô chờ cô nói tiếp.
“Tôi, Thịnh Lam, sẽ chính thức tiếp nhận chức vị tổng giám đốc tập đoàn Anh Liên, đây là lệnh của chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc điều hành Đồng Trác Khiêm, nếu ai có bất cứ nghi ngờ nào thì xin mời đặt câu hỏi.”
Cũng đã nói ra như vậy, mọi người đều im lặng.
Đùa sao, bây giờ ai còn dám ý kiến chứ? Có một người đứng ra nói cũng đã bị Sở Liêm Chính bắt đi rồi.
Mà lúc này, hiệu quả cũng đã đạt được.
Giết gà dọa khỉ.
không hơn.
Hình dung trong bốn chữ: Làm rất tốt. (trong bản Hán Việt là bốn chữ: Kiền đắc phiêu lượng)
Chương 112: Hoa Chân “Trang Phục Rực Rỡ” Xuất Hiện
Sắc trời trở nên u ám, mây đen giăng đầy cả vùng trời.
Thịnh Lam di chuyển xe lăn đến trước cửa sổ thủy tinh to lớn, mắt nhìn xuống bên dưới,
cô đột nhiên trầm ngâm thở dài một cái, trong giọng điệu bao hàm rất nhiều điều.
Có bất đắc dĩ, thương tâm cùng mờ mịt, còn có tầng tầng dục vọng nơi đáy lòng đang
giãy dụa cùng lý trí, chỉ vẻn vẹn có chút thời gian ở nơi này, cô giống như đã nghĩ tới tất
cả mọi chuyện trong đời.
Những thứ đó, giống như hai cánh tay của ác ma hung tợn chặn ngang cổ cô, sau đó
bóp thật chặt rồi lại buông ra.
Không chết, nhưng cảm giác hít thở không được lại đầy đau đớn.
Mây đen đầy trời, làn gió âm u kéo tới, giống như tấm vải bố màu xám tro, từ từ che kín
bầu trời thủ đô.
Thịnh Lam biết, đây là dấu hiệu trời muốn mưa.
Cô bỗng nhiên , trong nháy mắt, hồi tưởng lại mọi chu