
qua chiếc camera thu được, bà Lisa thực sự vô cùng lo sợ, tay bà run run, trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Dường như bà cũng đang cố kìm nén nỗi đau nào đó. Tim bà thắt lại, từng cơn, từng cơn cuộn lên khiến bà muốn nghẹt thở. Cơn đau càng quặn lên hơn khi đứa con gái của bà đưa chiếc dao kề sát cổ tay, chỉ một chút nữa thôi, nó sẽ… Cố kiềm chế cơn đau, bà cố gắng đứng dậy, bởi bà biết nếu bà đến đó, con gái bà sẽ dừng ngay hành động ngu ngốc đó lại.
…Rầm…
Người bà đổ gập xuống, mọi trọng lượng cơ thể dường như không còn nữa….
– Sasa, đừng làm bậy, em mau bỏ con dao đó xuống! _ Ken bình tĩnh nói mặc dù chính hắn cũng vô cùng hoảng loạn, rối bời.
– Phải đó Sa, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, đừng làm điều gì dại dột vì khi đó cậu sẽ không còn có thể hối hận nữa đâu _ vừa nói Bu vừa từ từ tiến lên với hivọng có thể lấy được con dao từ tay Sa, vì nhỏ biết Sa sẽ không bỏ con dao đó xuống.
– Đừng đến đây! _ vừa nói, Sa vừa dí con dao mạnh hơn và máu bắt đầu rỉ ra.
Sa đưa mắt xuống phía dưới, mẹ nhỏ vẫn chưa đến, nhỏ cười, một nụ cười chua xót.
– Bu! Cô hãy kéo dài thời gian đi! Tôi và Kun sẽ đi vòng ra đằng sau để khống chế Sa, nhờ cô cả đấy! _ Ken quay sang nói với Bu.
– Được rồi!_ Bu gật đầu mặc dù nhỏ cũng chưa biết cách giải quyết như thế nào.
(Chú thích thêm là bộ ba Teo, Dark, Chen cùng với Kin, Mi đang ngủ như chết trong phòng y tế (_ _!) )
Tình thế nguy cấp, đám học viên trở nên huyên náo, mấy ông giám thị và bảo vệ cũng đã có mặt nhưng đều bất lực vì nếu chỉ cần”manh động” là Sa cũng”manh động” theo.
Chợt Bu nảy ra một ý, không biết có được không nhưng nhỏ vẫn sẽ thử.
– Sa! Không phải cậu rất ghét tôi sao? Chỉ cần cậu bỏ dao xuống thì cậu nói gì tôi cũng nghe.
Sa sững lại, không biết nhỏ nghĩ gì, một hồi sau mới nở nụ cười và nói:
– Được! Vậy cô lại đây!
Trước bao nhiêu con mắt của tất cả học viên trong học viện, Bu bình tĩnh bước từng bước lên trên khán đài, nơi Sa đang đứng đó. Sa quan sát từng chuyển động của Bu, khi Bu đã đến gần, Sa mới nở nụ cười, nói:
– Có phải chỉ cần tôi bỏ dao xuống thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi?
Sự thật là Sa không tin Bu có thể làm như vậy, nhỏ chỉ đang thử mà thôi “Tôi sẽ lật lớp mặt nạ của cô ra! Đồ giả tạo!”
– Ừm! _ gật đầu chắc nịch.
– Được, xem cô có thể làm những gì. Quỳ xuống!
– Ồ!!!!! _ tất cả đám học viên che miệng mà thốt lên những tiếng ngạc nhiên. Nhưng kìa, Bu đã từ từ quỳ xuống, đầu gối đã bắt đầu chạm đất.
– Cô…. _ Sa ngạc nhiên thốt lên, nhưng rất nhanh, nhỏ lại lấy lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt.
– Tôi sẽ tát cô 100 cái, đồng ý chứ? _ Sa nở nụ cười đầy tà mị.
100 cái tát ư? Nó chắc chắn sẽ không dễ chịu đựng, đặc biệt là với một đứa con gái như Bu. 100 cái tát, vậy thì còn gì là mặt nữa chứ, xem nào, nó sẽ đỏ, rát, và sưng lên nữa. Nhưng 100 cái tát để đánh đổi cả mạng sống cho ai đó, liệu có nên không?
– Được! _ Bu gật đầu, tuy trong lòng nhỏ đang rất sợ. Nhưng Sa vẫn đang cầm con dao ở tay, vì thế không thể, không thể hấp tấp được, với lại, Ken và Kun nhất định đến kịp lúc.
Trong khi đó, Kun và Ken đang đi vòng ra đằng sau khu Hội trường, vì Hội trường có một cái cửa phụ, đằng sau khán đài.
– Trời ơi, cửa khóa, làm sao bây giờ?
Ken có phần bực bội và thất vọng, hắn quên không nghĩ đến khả năng này.
– Ay ya, thật bực quá đi! Cậu cứ ở đây để tôi quay lại chỗ bảo vệ lấy chìa khóa.
Vừa nói, Kun vừa vội vàng vòng lại vào sau Hội trường tìm bác bảo vệ. Còn lại Ken đứng đó, lòng như lửa đốt, sao hắn có thể bất cẩn như vậy, đành phải trông mong vào Bu, vì dù sao nhỏ cũng đang cầm chân Sa, em gái hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Đang vò đầu bứt tai thì có tiếng chuông điện thoại, hắn liền vội vàng nghe máy.
– Alô, mày đang ở đâu đấy hả Tin?
– Anh Ken, anh phải thật bình tĩnh…
– Có gì nói nhanh đi! _ Ken gắt.
– Mẹ anh… vừa bị ngất, bệnh tim tái phát nhưng em đã đưa bà ấy xuống phòng y tế rồi, hiện bà ấy vẫn hôn mê nhưng đã qua cơn nguy hiểm, ở đó sao rồi anh?
Thật khó có thể diễn tả hết tâm trạng của Ken lúc này, nó như có một tảng đá rơi xuống và đè chặt lên người hắn, hắn nghẹt thở, hắn đau… Hắn chỉ còn biết run giọng:
– Cậu hãy chăm sóc mẹ tôi cẩn thận!
Nói rồi hắn cúp máy, đầu óc hắn thật sự vô cùng rối bời, hôm nay thật là một ngày quái quỉ gì không biết, tại sao mọi chuyện lại xảy ra một cách quá đột ngột, một tên con trai như hắn cũng khó