Insane
Học sinh chuyển lớp

Học sinh chuyển lớp

Tác giả: Ôn thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328102

Bình chọn: 9.5.00/10/810 lượt.

Nguyệt về chơi với tôi cả. Đơn giản như cặp bạn thân lâu rồi chưa có dịp để trò chuyện với nhau vậy. Nghĩ đến đấy thôi là tôi mừng rơn.Chị tôi nhìn tôi cất lời thâm thúy:-Nhớ là còn ai đó đang chờ quà, đừng có mà quên.Tôi lạnh xương sống với câu phán của bà chị. Vấn đề như kiểu cảnh báo ấy, thằng em bắt cá hai tay coi chừng. Rõ ràng phân bìa vùng lãnh thổ, Dung thuộc ngăn tình cảm, còn Nguyệt thì sẽ xếp chung với Ngữ Yên cùng ngăn bạn bè, vì tuy thời gian Nguyệt chơi thân với tôi là từ bé, nhưng ba năm xa cách rồi thì như thế là thỏa đáng.Hai chị em nhìn nhau cười, ăn bữa tối với nhau giữa dòng người đang tấp nập cách đó không xa. Sài Gòn hoa lệ thật, nhưng so bề thì cái tình người thì chắc chắn là không bằng nơi tôi sinh ra, ở nơi ấy, cả xóm coi nhau như gia đình vậy. Có lẽ do đặc thù thời gian và công việc mà họ ít khi có cơ hội tiếp xúc với nhau.Rũ mấy hạt mưa, tôi run run bước vào phòng. Thời tiết quỷ quái mưa nắng bất thường, không hai mùa mưa-nắng như ở trên Tây Nguyên đất đỏ.Mấy ông anh kia đang dồn hết ra ban công, cái ban công chỉ để chừa một lỗ to hơn cái mặt người còn lại được bọc bởi cái lưới sắt B40 đang chụm đầu vào cười . Mấy ông khác thì xách chai nước lớn ra, hình như là tiếp đạn.Khỏi phải nói là tôi sững sờ như thế nào, mấy ông trời đánh này đang bơm bong bóng nước và thò tay qua cái ô thả xuống đường. Nguyễn Chí Thanh thì nổi tiếng với con đường phố đèn đỏ rồi, mục tiêu của mấy lão này là những cô gái đang đứng trên vỉa hè chào khách.Tôi mặc kệ cái trò nghịch này, vì tự đánh giá hơi ác nhân. Dù sao cũng là những người bí cùng mới phải làm cái nghề đó, nên tôi thường có cảm giác thương cảm hơn là ghen ghét. Ai hơi đâu sinh ra muốn làm cái nghề này để có cơm ăn hằng ngày chứ.Không hẹn mà đến, mấy ông lão chạy thẳng vào phòng, người thì giả bộ nằm ngủ, người thì bật máy gõ gõ. Kiểu như vô tội vậy. Chắc sắp có họa.Đúng như tôi dự đoán, năm phút sau, một đàn anh trọc đầu xăm trổ đầy mình, đô con lực lưỡng bước lên phòng tôi chửi oang oang.-Thằng mất dạy nào, ra đây, ông xử hết chúng mày-Giọng khô rốc vang lên.Sinh viên thì được cái đồng lòng, ào hết cả ra, dám cá là tò mò thôi. Thấy lão bảo kê là ồ lên hò hét cả. Nhục mặt lão lại vừa đi xuống vừa chửi đổng. Tôi thì đứng nổi cả da gà.-Sinh viên mới là nhất, quỷ chẳng ăn thua.Nằm lên cái giường trằn trọc, phần vì tiếng xe cộ ồn ào rít lên ngoài đêm khuya, phần vì lạ nhà, mà quan trọng là tiếng gào thét cổ vũ bắn vịt vẫn nổ ra bên tai, tôi lăn qua lăn lại.-Mai gặp Nguyệt không biết nói gì đây!-Ờ, lâu lắm chưa gặp-Không được, xa lạ quá!-A, con hâm, lâu quá chưa gặp.-Không được, xuồng xã quá, lớn rồi.Vò đầu úp cái gối lên đầu, suy nghĩ hồi lâu, tôi chìm vào giấc ngủ. Trong mơ tôi thấy rõ cái hình dáng với tôi hay chơi đùa hồi bé, nhưng cái mặt thì chẳng thể nào nhìn rõ.Sáng sớm, nhờ mấy cái hò hét của mấy ông anh trên phòng, tôi uể oải vươn vai, làm vệ sinh cá nhân rồi tót xuống phòng chị gái, chờ sẵn.-Em nóng lòng vậy cơ à?-Nóng lòng gì đâu, dậy sớm nhờ mấy anh đó đó, hò hét ầm cả tầng.-Sinh viên mà. Tưởng cậu em chị nóng lòng chứ.Tôi im ru bỏ mặc chị gái tôi nheo mắt chọc ghẹo, tảng lơ đi xuống phía cửa.Hai chị em ghé mua trái cây, rồi hướng lên quận mười một. Nói cho oai vậy thôi chứ tôi có biết đường xá gì đ

âu, chỉ ngồi sau xe chị tôi chở đi, hoảng hồn với kiểu đi xe chen lấn của các đồng đạo khác, đi kiểu gì mà như sắp tông nhau vậy.Dừng xe trước đường Ni Sư Huỳnh Liên, hai chị em tôi bấm chuông. Mãi chẳng thấy ai ra mở cửa. Hai vị khách không hẹn mà đến nhìn nhau ngao ngán. Tôi thì hồi hộp ngóng Nguyệt ra mở cửa, chắc nó bất ngờ rồi lao vào đấm tôi như hồi còn nhỏ lúc chơi trò Cô Dâu Chú Rể quá.Chờ mãi, tôi chợt nhớ ra hôm ở nhà mới thấy cô Ánh, còn chú Linh thì chắc là đi làm cơ quan rồi. Nhưng mà còn Nguyệt, hay là ngủ nướng nhỉ?-Dạ, dạ con biết rồi!Chị tôi thở dài, quay lại nhìn tôi ái ngại:-Về thôi cậu em, cô Ánh về nhà rồi, Chú đi làm còn bé Nguyệt đi học rồi!Tôi tiếc nuối nhìn qua cánh cửa màu xanh cao vút, muốn được nhìn mặt cô dâu của tôi hồi nhỏ giờ như thế nào.Những thời gian sau là thời gian chị dẫn tôi đi chơi mấy nơi khác, thăm thú họ hàng và dọn đồ ra xe để về nhà.Ôm mấy chị em trong phòng, dĩ nhiên là chị tôi ôm thôi, mấy bà nhè má tôi mà véo:-Cậu bé đẹp trai về nhá, ráng ăn cho to con thêm tí nữa!Tôi ngượng ngùng dạ dạ vâng vâng, chào rồi ra taxi ra bến. Mấy ngày ở Sài Gòn cũng chẳng có gì vui, buồn nhất là cái cảnh không gặp được Nguyệt và không lấy được ảnh về cho Nhân đen. Kệ ,không sao, về chuẩn bị cho chuyến đi với lớp cũng được.-Gì, không gặp……mày, mày….!-Tao sao, đã bảo là không gặp chứ tao có muốn đâu!Nhân đen thất vọng ngồi phịch ra cái ghế nhà tôi, thểu não. Khỏi phải nói nó hy vọng thế nào, chẳng thế mà sáng tôi mới xuống xe thì nó đã có mặt ngay sau đó.-Thế mà mày chắc ăn lắm, còn cá cược nữa?-Tao khác gì mày, có gặp được đâu..!Hai thằng nhìn nhau thẫn thờ với tiếc nuối.-Giờ kèo kia tính sao!-Ờ thì, huề…….được không-Tôi yếu thế dò xét nó-Huề cái búa, dẫn tao ăn sáng và cà phê.Lóc cóc vào phòng xách cái ví dẹp lé