
người nhận phiếu cuối cùng. Từ từ, tôi lật qua tờ a4 bên kia. Tên tôi, rồi, dí ngón tay sát xuống tờ giấy, sợ nhìn nhầm cột điểm, thở phào 7.2, coi như cũng thuộc loại kha khá rồi.Bọn còn lại bắt đầu so điểm các môn với nhau, tôi thì không lo lắng đến mấy vụ đó lắm. Đang lo nhìn điểm tổng kết, đúng là học nâng cao với chính quy điểm cộng lại chẳng ai được giỏi cả. Cao nhất là Nhung 7.7, tiếp đến Dung 7,5, lác đác năm sáu người từ 7.3 trở lên và tiếp đến tôi.Thở phào như thoát khỏi đại nạn, tôi nằm bệt ra bàn hít thở bầu không khí thoải mái. Để mặc chúng bạn đang dò điểm đằng sau.Anh em tôi yếu thế nhất là Phong mập và Nhân đen. Tuy vẫn thuộc hàng 6.8 trụ hạng nhưng so bề điểm chác với anh em trong nhóm không bằng. Một thằng thì nhanh nhẩu đoảng, thằng còn lại thì học lệch bá đạo nên điểm phản ánh đích xác .-Giờ so điểm Toán , Lí Hóa để quyết định- Nhóm chúng tôi họp bàn.-So hết luôn, có thua cũng vinh quang- Hai thằng vé vớt đang cố gắng lấy thể diện.Toán và Lý tôi thuộc hàng top của nhóm, không muốn nói là trong lớp. Toán dẫn đầu trong đám anh em, Lý thì thuộc hàng thứ hai, thua thằng Linh Vẹo 0.1. Còn Hóa học thì tôi không phải lo vì so phần trong lớp, tôi thuộc loại vững nhất.-Èo, Hóa toàn 7.0 đến 7.5-Linh Vẹo thở dài, và lật tờ giấy sang dò điểm tôi.-Thôi khỏi dò, bỏ thằng T ra.-Từ từ…….Cái gì thế này?Tôi chột dạ nhìn nó, vẻ mặt tái mét lại:-Gì thế mày, tao………tao sao hả?- Tôi chồm lên cả bàn, gây chú ý cho cả thầy tôi.-Mày….mày có 5,2.-Mày có lộn điểm không Vẹo- Đám anh em giở tờ giấy thứ hai ra. Tôi cũng lục đục giở ra.5,2 đập thẳng vào mắt tôi. Con 5.2 tổng kết .Tọa độ 5,2 với hoành độ tên tôi, và tung độ là Hóa học, tôi không còn tin vào mắt mình nữa.Thầy tôi cũng đi xuống:-Có chuyện gì mà ồn ào vậy Linh?-Dạ, thưa thầy T tổng kết có 5,2 Hóa..Thầy tôi cầm tờ điểm rồi hỏi:-Có gì khác thường à?-Dạ, nó học cứng Hóa nhất mà giờ điểm nó gần như là cuối luôn ạ.Thầy tôi nhìn tôi, muốn nói gì đó, còn tôi thì một màu tối đen. Cả lớp quay lại nhìn tôi xì xào bàn tán:-Thằng T mà 5.2 á!-Vô điểm lộn à?-Thi học kì không được à mày?Thầy tôi vẻ mặt đăm chiêu, cầm tờ điểm còn dư rồi đi lên văn phòng nhà trường. Tôi thì cầm máy tính và bắt đầu mường tượng hết về điểm từ học kì 2. Bài thi 15′ và một tiết luôn trong tình trạng trên 8đ. Ấn từng nút máy tính bỏ túi một cách kĩ càng, rồi dựa vào số điểm tổng kết, thì điểm thi học kì của tôi đạt 1,5. Ấn đi ấn lại thì cũng là con số 1,5.Tôi dựa lưng vào bàn đằng sau cái ầm, miên man nghỉ trong đầu, nếu tính một cách chính xác và thiệt thòi cho tôi thì điểm thi học kì Hóa của tôi đạt 1đ. Con số này là quá ảo đối với tôi. Vì chắc chắn những câu cân bằng phản ứng đã là 2đ, thì tôi chắc bắp rằng mình đúng tuyệt đối, hơn nữa thập phần tin tưởng bài thi đó phải trên 8. Điểm hóa học bên buổi nâng cao tôi có ghi vào rõ ràng, và bài kiểm tra bên đó cũng đạt điểm 7. Nếu tính hệ số một nâng cao và hai chính quy thì điểm tôi mới tệ hại kèm theo điều kiện con 1 cuối kì thế này.Dung nhìn tôi có vẻ ái ngại, vỗ vai định động viên tôi, tôi chi dơ cái máy tính cũ kĩ dán đầy hình nốt nhạc lên cho nàng. Nàng nhìn con số đã chợt hiểu ra vấn đề, và cách thể hiện của tôi thì rõ ràng con một này có vẻ là hoang tưởng.Thầy tôi trở về lớp, trên gương mặt hình như có điều gì bức xúc. Thầy cầm tờ giấy căng thẳng đọc xếp loại hạnh kiểm. Tôi chẳng còn quan tâm gì nữa, không rớt ra khỏi lớp cũng không hề cao trong ba môn tự nhiên, quả thật là điều gì đó bị xúc phạm ghê gớm.-T, hạnh kiểm khá.Cuối cùng , thầy nhìn xu
ống chỗ tôi và Nhân đen có vẻ ái ngại điều gì đó:-Hai lớp chỉ có T và Nhân là hạnh kiểm khá, hai em coi lại mình .Tôi cũng mặc, chẳng quan tâm. Gì chứ cái tệ hơn đã xảy ra rồi, hạnh kiểm khá cũng coi như thành công của tôi, mặc dù so với toàn thể hai lớp nó là đáy bảng.-Thưa thầy, em hơi mệt, cho em về sớm được không ạ!Tôi đứng dậy giữa cái nhìn ngỡ ngàng của cả lớp, Nàng thì muốn níu tay tôi ở lại. Thầy chủ nhiệm nhìn tôi, ánh mắt dịu xuống:-Ừm, em mệt thì nghỉ ngơi đi, đừng buồn, năm sau phấn đấu.Tôi xách cái balo, đi ra khỏi cửa lớp, cắm tai phone vào cái mp3, và đi về phía cổng trường. Không náo nhiệt như mọi ngày, không nghịch ngợm đá những quả bàng, chân tôi như đeo chì lết giữa cái sân trường xi-măng. Bên tai vẫn là tiếng nhạc, nhưng lời bài hát tôi chẳng nghe được cái gì.Ra tới cổng trường, không đi về trạm bus để về nhà mà tôi hướng mình về phía ngược lại. Đi vòng qua mấy con đường, tôi men theo lối mòn bước lên phía đồi.Ngọn đồi hồi trước lớp tôi lên chơi. Không dừng lại ở chỗ cũ, tôi vạch đám dây chằng chit, leo tiếp lên đỉnh đồi. Ở nơi đây không bằng phẳng, tảng đá lớn nằm ngổn ngang. Tôi thả mình xuống tảng đá, nằm phơi mình giữa bầu trời nắng. Giá như buổi sáng nhận điểm hôm nay, cái điểm hóa của tôi nó là 8.0 trở lên thì chắc giờ này tôi đang ồn ào trong lớp. Giá như tôi yên lặng và gương mẫu chắc gì điểm của tôi đã thấp như vậy. Giá như?Mặt trời chiếu xuống càng ngày càng gắt, cái nóng phả vào đá, rồi phả ngược lên tôi, tôi cứ nằm vậy, ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh, lòng thầm