XtGem Forum catalog
Học sinh chuyển lớp

Học sinh chuyển lớp

Tác giả: Ôn thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327963

Bình chọn: 8.00/10/796 lượt.

rồi lan hẳn ra toàn lớp.

Với lợi thế té núi gặp cao nhân, ăn nhân sâm trở nên bá đạo, tôi đàng hoàng tự tin vững bước đứng bục giảng môn anh văn trong cái nhìn ngỡ ngàng của đồng đạo. Cao nhân không ai khác là chị Thanh, chị gái đầu của tôi, nhân sâm thì vẫn là cacao lạnh , nhưng mà giành cho bà chị tôi ăn.

Đợt cao điểm học tập ở lớp chọn so vẻ khó khăn hơn các lớp khác, vì cái ngưỡng sàn cao hơn. Bên lớp bên cạnh cũng tương tự đua nhau học hành. Ngữ Yên vì thế mà khuôn mặt vẫn dịu dàng, nhưng sắc khí đã giảm bớt phần nào.

-T, T xuống căn-tin đi.

Tôi theo thói quen trình báo sếp, liếc nhìn qua nàng. Nàng không để tâm, đang hí hoáy giải bài, anh em chiến hữu thì tranh thủ nhìn Ngữ Yên coi như thú vui trong giờ giải lao lâu lâu mới có.

Lén nhè nhẹ, tôi đi ra hướng cửa lớp và thẳng xuống căn-tin. Ngữ Yên đã ngồi đó với cô bạn cùng lớp, thấy tôi tới đã vẫy tay:

-Đây nè

Lách ra khỏi đám đông đang chen lấn mua nước và đồ ăn lúc buổi chiều, tôi tiến về phía cô nàng:

-Học hành nhiều quá hay sao mà mắt tím bầm vậy?

-Bị vợ đánh!

Tôi thở dài, lắc đầu kiểu như kẻ cùng khổ, Ngữ Yên thì cười mỉm, cô bạn kế bên thì không nhịn được cười nhưng cố kìm nén khiến cái vai cũng rung lên.

-Đây là Nga, bạn của Yên trong lớp.

-Ừ, chào Nga nhé, mình là T học lớp bên cạnh.!

-Ừ, chào nhé,

Nga nhìn tôi từ đầu đến giữa thắt lưng, vì tầm chân đã bị cái bàn chắn ngang, rồi quét ngược trở lên, kiểu như soi như soi tiền giả vậy.

-Vậy đây hóa ra là T đây hả, hèn gì được nhắc hoài….?

Nga chưa kịp nói hết câu, Ngữ Yên đã nhìn một cái nhìn tế nhị, Nga kịp dừng lại.

Tất cả đều không qua được con mắt thần thành của gã mê gái, tôi nháy mắt cười với Nga:

-Ai nhắc T hả Nga?

-Làm gì có…

-Nga mới nói mà…

-À, ừ…..là cô dạy Hóa đó, hai lớp học chung mà. Nghe nói T bị đuổi ra khỏi lớp nhiều lắm.

Bách nhục xuyên tim, tôi im luôn. Cứ tưởng hình tượng của mình được nhắc tới như một người hùng đầu đội trời chân đạp đất, không thì ít nhất là văn võ song toàn, nho nhã phong lưu chứ. Có ai ngờ lại là một thẳng trời đánh, ăn rồi bị mời ra khỏi lớp chứ..

Tôi chẳng dám dồn ép Nga nữa, cũng chẳng dám nhìn mặt cô nàng, tôi cúi xuống cầm cái ống hút lùa lùa mấy viên đá trong ly, kiểu như vu vơ thế thôi.

Ngữ Yên hiền dịu nhìn Nga:

-Nga nói làm cho có người ngại đó!

-Ai ngại cơ, T á hả, sao bảo là lì lắm cơ mà, cũng biết ngại sao.

Tôi đã rớt xuống giếng rồi mà con nhỏ Nga này này còn vớ đá ném theo, ác nhân thiệt. May nhé, do mới quen T đây còn đàng hoàng lịch sự đấy.

Ngữ Yên không nói gì cả, chỉ che miệng cười rúc rich. Tôi mởi lời để giành lại uy thế:

-Yên gọi T xuống đây có gì không?

-Ừ, thì gọi xuống đây hỏi thăm dạo này T sao rồi, thấy ít ra khỏi lớp như trước kia.

-Chứ không phải gọi cho tao xem mặt à-Nhỏ Nga nhanh nhảu.

Phải công nhận một điều, Nga không được gọi là đẹp hay xinh mà phải xếp cô hàng vào diện dễ thương. Sự dễ thương ấy còn được tô điểm bởi chiếc răng khểnh, cùng giọng nói nhẹ nhàng. Nhưng giờ đây chính ưu điểm ấy làm cho tôi với Ngữ Yên mặt đỏ bừng bừng.

Ngữ Yên tế nhị lấy tay chạm nhẹ vào Nga, cô nàng biết mình hố lời nên tiếp tục ngồi ăn bỏng ngô, vu vơ nhìn ra ngoài sân trường bằng cái cửa sổ lớn. Ngữ Yên nhìn tôi có vẻ muốn xin lỗi tôi về việc khi nãy.

-Hì hì, không sao đâu.

-Dạo này T sao rồi, sao mắt thâm bầm vậy?

-Thức đêm, dậy sớm không quen, vì Yên biết rồi….

-Đi học muộn chứ gì..?

-Ừ, đúng rồi…Nên giờ mắt mới bầm vậy đây.

Đang nói chuyện bỏ qua khúc bối rối bắt đầu, nhỏ Nga đã đứng dậy, đi qua hai đứa tôi, bất ngờ vỗ vai tôi:

-Về nghe ông quậy, đừng ăn hiếp bạn tôi, không lũ con trai lớp tôi xé xác ông đấy.

Tôi nghe câu này, sợ cả lũ kia thì không sợ, chỉ sợ cái bà chằn trẻ con này thôi, kì đà cản mũi.

Tôi và Ngữ Yên quay lại câu chuyện:

-Yên dạo này sao rồi, học hành có chăm chỉ không.

-Xùy, Yên mà không chăm nữa sao..

-Ai biết, lỡ đâu lo đi này nọ nhiều quá thì sao.

Chúng tôi ngồi tán hươu tán vượn một hồi đến lúc trống đánh vào học mới luyến tiếc đứng dậy. Giành nhau trả tiền trước ánh mắt khó xử của cô chủ căn-tin. Mãi đến khi bà chị quen đi ra bán bà mới hiểu ý cầm tiền tôi trả, để Ngữ Yên đứng xịu mặt:

-Em gái, để nó ga-lăng đi.

Tôi thì cười bụng thì khóc thầm:

“bà chị quái ác, cacao lắm vào”

Việc cầu đạo của tôi thì phải tốn phí, thế nên kinh tế tôi bị eo hẹp, nhưng dù có cắn răng nhịn đói, tôi cũng không hề thổ lộ ra mặt. Trong tình cảm lúc ấy, tiền bạc chỉ là một thứ yếu mà thôi.

Trở về trước cái lườm nguýt của Dung, tôi phải nói dối bằng cách lên lớp cũ tôi chơi. Ơn trời mấy hôm nay tôi thuộc loại ngoan ngoãn gương mẫu nên cô nàng mới tạm thời tin tưởng.

-Tạm thời tin thôi đó!

Tôi quay xuống lắc đầu cười khổ với tụi bạn, tụi cô đơn ấy thì nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp.

Buổi chiều tan trường về sau tiết chào cờ dài lê thê, tôi túc tắc đi đưa Dung về trong ánh mắt tự cao tự đại. Khỏi phải nói, lâu lắm rồi mới môn đăng hậu đối thế này, tôi sánh bước bên nàng mà không e dè hay tự ti.

Thằng Minh An từ đâu như me sẵn, phục kích hai chúng tôi giữa đường:

-Dung, chờ chút, thầy