Học sinh chuyển lớp

Học sinh chuyển lớp

Tác giả: Ôn thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327580

Bình chọn: 7.5.00/10/758 lượt.

ả của việc ngủ quá nhiều hôm qua. Tránh khỏi suy nghĩ lung tung, tôi dậy nấu ăn buổi sáng. Lại là tránh mặt.Mẹ tôi bất ngờ trước bữa ăn sáng do chính tay thằng con út đạo diễn, mỉm cười và ngồi thưởng thức. Tôi thì lùa cơm rang lấy rang để, gắp mấy miếng trứng hơi mặn bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.-Có chuyện gì à?-Dạ, gì là gì?-Mẹ đẻ mày ra mà không biết tính mày à!-Dạ, không có gì lắm, rắc rối với bạn thôi.-Cãi nhau à?Tôi lại lẳng lặng lùa cơm vào miệng hối hả, cố tránh câu trả lời với Mẹ, nhưng như Mẹ tôi nói, tôi nghĩ gì thì làm sao qua mắt được Mẹ tôi. Bạo dạn tôi hỏi:-Hồi trước, có bao giờ Ba làm Mẹ buồn chưa!-Tất nhiên là có!-Thế sao lại giận ạ!-Nhiều thứ lắm-Mẹ tôi vui vẻ trả lời, hình như đang tưởng nhớ tới những kỉ niệm lúc hai người quen nhau.-Giận nhiều lắm hả Mẹ!-Ừ!-Thế sao Mẹ vẫn yêu Ba?Mẹ tôi nhìn tôi cười, và chắc hẳn câu hỏi ngốc nghếch của tôi buộc mẹ tôi phải giải thích cho tôi hiểu:-Vì tin tưởng.Mẹ tôi chỉ nói đến thế, hối tôi ăn nhanh còn đi học, tiện thể không cho tôi hỏi han thêm câu nào. Nhìn đứa con trai đang ăn, chắc Mẹ cũng đang hiểu một phần những gì tôi đang trải qua.Lững thững lết chiếc dép giữa trường, tôi miên man hồi tưởng lại câu nói của mẹ:-Tin tưởng, nhưng mà vì sao nhỉ?Tôi chạm ngay cái dáng quen thuộc đang ngồi ghế đá, cái dáng lãng tử này thì tầm này bình thường đã yên vị trong lớp học rồi, chắc tại do người ngồi kế bên. Ngữ Yên ngồi đó, vẻ trầm ngâm, đứng dậy nói với thằng Vũ một vài câu rồi đi vào lớp, trước khi gật đầu vì nhìn thấy tôi cách đó không xa.Thằng Vũ vẻ mặt y chang tôi mấy ngày qua, sầu thảm đế nỗi chẳng để ý gì đến xung quanh, có khác chăng là cách thể hiện thôi.Đúng là cùng tâm trạng thì dễ cảm thông, tôi ngồi xuống ghế đá, cạnh nó, vắt chân , ngửa mặt nhìn những tán cây ở trên:-Lại gì nữa?-Ừ….thì..Khỏi phải nói, và tôi cũng chẳng cần ép cung nó làm gì, ngồi nhìn những tia nắng sớm rọi qua tán cây, canh làm sao cho chiếu thẳng vào mắt, một thú vui vu vơ của một kẻ ngần ngơ.Thằng Vũ vẫn ngồi đó, hai bàn tay ôm dọc sống mũi, thở dài, tiếng thở chạm vào giữa lòng hai bàn tay vang lên tai tôi.-Vào lớp!Vỗ vai nó, tôi đi vào lớp. Vì tôi đã trải qua nên có thể cảm thông cho nó, đồng thời câu chuyện sáng nay của mẹ tôi cũng thức tỉnh tôi ít nhiều dù không hiểu ấn ý lắm. Mỉm cười thực sự, món quà màu xanh phớt nay đã đồng hành cùng tôi đi học, sau ba ngày nằm trong góc tủ dưới cái bàn học của tôi.Phải nói là tôi với thằng Vũ đúng là sư môn bất hạnh, đều đau khổ vì chuyện tình cảm. Mà xét về độ đào hoa thì nó chắc còn hơn tôi nhiều. Nó đi sau tôi mấy bước chân, khuôn mặt nó đanh lại và tôi có thể nhìn thấy nếu liếc mắt sang vai.-Cái gì không biết quý trọng thì mất đi mới tiếc, cố gắng hết sức mình để đỡ hối hận.Một câu nói tôi thốt ra, vừa động viên nó và cũng như động viên chính tôi. Khẽ cười và dắt thằng đệ tử bước vào lớp. Cái không khí khác hẳn mấy ngày hôm qua, đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, giờ vui vẻ thì xung quanh khác hẳn.Ngang qua bàn Dung, đặt một nụ cười trên môi, cho dù tôi biết, nụ cười ấy sẽ có người lảng tránh, kệ, cố hết sức mình vậy.Mỉm cười và chào Nguyệt, vui vẻ cất chiếc balo vào ngăn sau khi lôi cái mp3 ra. Cắm tai phone và nghe lại ca khúc tình yêu tìm thấy. Vui vẻ, ngất ngư và hát theo mặc cho đám bạn dòm tôi như thằng bị chạm dây.Nguyệt nhìn tôi, vẻ mặt gì đó, hình như theo tôi là vui, chắc có lẽ mấy ngày ngồi gần tôi, bệnh buồn ít nhiều bị lây nhiễm qua cô vợ bé bỏng này.Quỳnh đi xuống bàn cô bạn trên tôi, ngang qua mặt tôi, vui vẻ, tôi cũng gật đầu chào lại, vẻ mặt cô nàng bối rối và hơi ửng đỏ. Tôi thì mặc và chẳng quan tâm lắm. Vì trong đầu đang định hình kế hoạch làm hòa với Dung, dù trước giờ cái ác cảm với Quỳnh chưa bao giờ tan.Khẽ xoa đầu cô vợ bé bỏng :-Ê, cho hỏi cái này.-Có gì vui lắm sao, thấy hôm nay khác hẳn.Tôi tường thuật lại toàn bộ câu chuyện với mẹ tôi lúc sáng cho Nguyệt nghe, cô bạn tôi càng nghe thì càng khúc khích cười.-Có gì mà cười?-Thì có thằng ngốc mới cười!Tôi nghệt mặt ra chờ Nguyệt giải thích:-Ý mẹ T bảo là phải làm sao cho người ta tin tưởng mình.-Cái đó thì hiểu?-Một người con gái có thể buồn vì người con trai mình thích, như

ng đó chưa là gì so với việc mất lòng tin vào người đó.Ố, ồ. Tôi gật đầu lia lịa, như một kẻ sùng đạo:-Chỉ có con dâu mới hiểu mẹ chồng!-Xoa xoa cằm tôi ghẹo Nguyệt.Một cú véo đau thấu xương, không khác gì với Dung. Tôi hét ầm giữa lớp. Cả lớp quay lại nhìn hai đứa, có cả Dung. Dung khẽ nhíu mày rồi quay lên ngay. Nhưng với tôi đó là ánh mắt của một người đang ghen chứ không phải là ánh mắt dành cho người bị ghét.Đọc tiếp Học sinh chuyển lớp – chương 72 CHAP 72: THƯƠNG BINHBuổi học hôm đó vẫn trôi qua như bình thường, ngoại trừ điều đặc biệt là tôi vẫn còn ngồi trong lớp. Ba ngày đầu tuần, không dính đi học muộn cũng bị đặc cách cho nghỉ sớm, đây là lần đầu tiên tôi ráng học hết hai tiết ngày thứ năm.Vừa nghe tiếng cho nghỉ sớm 10′ của thầy dạy Lí, lớp tôi ào ào, gào rú sung sướng. Hồi hộp và vui vẻ chuẩn bị cho trận đá bóng sắp tới.Khỏi phải nói, việc phân định ngôi vua


Teya Salat