
cười và vẫy tay chào Minh An, nàng nhìn thằng Kiên chờ đợi cái gì đó. Kiện cận bạn tôi cũng hết cả lí do níu giữ, đành tảng lơ để nàng rảo bước ra cửa. Nó quay lại nhìn người có khả năng giữ Dung lại.Tôi vẫn ngồi đó, vẻ mặt buồn bã không cần gì cả. Vẻ mặt bất cần đời đã lâu lắm rồi chưa được dịp thể hiện. Cười và cười, tôi đóng khóa balo, vỗ vai thằng bạn và đi ra cửa. Để lại nó với Trang nhìn tôi đầy lo lắng.Lững thững khoác vai thằng Nhân đen và vui vẻ nói chuyện với Nguyệt, để cho ai đó biết rằng, dù có gì xảy ra thì tôi vẫn là tôi. Không dễ dàng có gì đánh gục được tôi cả. Món quà màu xanh phớt, mày nằm im trong đó luôn đi. Coi như mày chưa bao giờ hiện diện, và có lẽ mày cũng không có cơ hội để tái diễn đâu.Điều đó làm bất ngờ cả hai đứa bạn của tôi. Bởi lẻ mới ít phút trước đây thôi, mặt mũi tôi còn bí xị và trầm cảm, vậy mà giờ đây đã toe toét cười đến tận mang tai. Nhìn bộ dạng Dung từ trước hẳn là Nguyệt và Nhân đều biết rằng có xích mích giữa hai người, nên cái điệu bộ của tôi lúc này là không thể hiểu nổi.Tôi trở về bản ngả thường ngày, cười nói nhiều hơn và cũng đi muộn nhiều hơn. Trong lớp, tôi chẳng còn dè dặt bất cứ điều gì nữa, mỗi lần nói chuyện với Nguyệt cũng lâu hơn, và cũng thân như hồi xưa vậy. Mỗi lần có ai đó nhắc tới cô vợ bé bỏng của thằng T là tôi cũng cười và đáp lại, không sợ điều tiếng ấy lọt vào tai ai nữa. Gặp Ngữ Yên tôi cũng tỏ ra thân thiết hơn xưa. Ngữ Yên chưa biết chuyện gì, nên cũng thoải mái nói chuyện và đùa giỡn với tôi, chỉ có Nguyệt là nhìn tôi ái ngại.Dung cũng trở lại bình thường như xưa, tuy rằng vẫn tránh né tôi, và lâu lâu vẫn nhìn về phía tôi nhưng lập tức bị tôi tảng lờ ngay tức khắc. Có lẽ tôi vẫn mang cái tính khí trẻ con cấp II theo lên đến lớp 11 này. Vì một lí do nào đó, không chấp nhận được cái thờ ơ lãnh cảm của nàng, chưa kể đến vụ việc sinh nhật hụt ấy. Dù gì ít nhiều tôi cũng đã làm hết sức mình rồi. Liều ăn nhiều, nhiều đâu không thấy, ăn đủ cả vốn lẫn lời.Khi có một sự việc đủ sức tác động tới một người, nó làm đau tâm hồn của người đó thì tính cách trong sinh hoạt bình thường bị tác động một cách trực tiếp nhất. Thường sẽ có nhiều người chấp nhận nỗi đau, sống một cách buồn bã, chờ thời gian xóa nhòa đi. Còn số ít, trong đó có tôi, sẽ khoác lên mình bộ mặt giả tạo, cười cười nói nói, để chứng tỏ rằng, mình vẫn sống tốt, vẫn sống bình thường, nhưng chỉ có bản thân mình biết là nỗi đau ấy là như thế nào.Trái ngược với mặt nạ vui cười, và nghịch ngợm trên lớp. Về nhà tôi tháo chiếc mặt nạ đeo hàng ngày và trở về bộ mặt thật của mình. Buồn bã, không chút gì có thể làm tôi vui, dù chỉ là một chút thôi. Vật vờ, làm cái gì cũng chỉ cho qua loa. Ba mẹ tôi thì cứ nghĩ tôi bệnh, nên hỏi han liên tục. Cái này thuộc về tâm bệnh thì thần tiên cũng bó phép với tôi luôn.Sân vận động Hàng Đẫy xóm vắng bóng tôi, chắc hẳn là vì điều này đã khiến Nguyệt nghi ngờ:-Có sao không?-Không sao cả mà, có gì đâu!Cô bạn và thằng Nhân trầm ngâm nhìn nhau và lắc đầu. Chắc sợ tôi buồn nên rủ tôi ra đây ăn kem để giải sầu. Nhưng mà cũng chỉ lắc đầu trước những câu nói tếu táo và bố láo của tôi, nên cũng chẳng thể động viên gì được thêm. Hai đứa nhìn tôi, chẳng nói câu gì, để mặc tôi tự biên tự diễn, vì Nhân và Nguyệt có lẽ chờ tôi, chờ nói ra những suy nghĩ trong lòng, chứ không phải những câu giả tạo đó.Sáng thứ 4, một lần nữ tôi bị thầy Anh Văn cho đứng ngoài lớp suốt hai tiết vì cái tội đi trễ. Đã lâu rồi, từ cái ngày mà nàng giám sát tôi, tôi chưa tái lập lại cái cảnh này. Và giờ thì bên cạnh, chắc cũng chẳng có ai để mà nhắc nhở hay cau mày và véo tôi mỗi khi tôi mắc lỗi nữa.Tiếng trống đánh báo hiệu giờ ra chơi, tôi vào lớp sau khi nhận những câu nhắc nhở và cái lắc đầu thở dài của thầy.-Lại đứng ngoài-Hằng bán chanh chọc tôi.-Chuyện, thương hiệu mà!Vâng trước mặt Dung thì hình ảnh một học sinh chuyển lớp, nghịch ngợm từ năm lớp 10 đang dần tái hiện, và lúc đó tình cảnh cũng y hệt bây giờ, tình cảm chưa có gì gọi là phát triển cả.Huýt sáo và đi về phía chỗ ngồi, Nguyệt đón tôi bằng một ánh mắt có vẻ cảm thông, lẫn giận dỗi:-Vậy mà còn vui được à!-Có gì đâu, nhiều chuyện ghê gớm hơn còn vui được mà!-Chuyện gì?-Ờ…..thì sau này đấy, tập dần cho vừa.Hai tiết văn tiếp theo, một lần nữa tôi được mời ra khỏi lớp vì cái tội ngồi chọc ghẹo bạn trong lớp, ồn ào mất trật tự. Thầy dạy Văn nhìn tôi và phán một câu
xanh rờn:-Khó đào tạo!Có lẽ thời điểm lúc này, những trò nghịch của tôi còn hơn cả thời gian trước, và không sợ bất kì ai. Bị bắt, hay càng nhiều người biết được càng tốt, vì như thế, nàng cũng sẽ biết. Để nàng nhìn vào tôi và vẫn thấy một thằng T sống khỏe, vui vẻ, dù không có nàng. Đấy là chiếc mặt nạ mà tôi đã mang, đang mang và sắp tới có thể là sẽ mang.Đọc tiếp Học sinh chuyển lớp – chương 71 CHAP 71: SƯ MÔN BẤT HẠNHTrở về lớp lấy cái balo sau khi bị cấm túc của tiết học cuối cùng, lững thửng ngồi xuống nhe răng cười với Nguyệt trong lúc Dung lên trên bục giảng phổ biến kế hoạch ngày mai.-Mai lớp ta học hai tiết nên các bạn bên A10 muốn đá giao hữu với lớp ta!Bình thư