Teya Salat
Hoàng Tử và Em (Prince and Me)

Hoàng Tử và Em (Prince and Me)

Tác giả: Jen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322670

Bình chọn: 9.00/10/267 lượt.

nghe thấy tin tức gì từ chiến trường. Cái tên đáng ghét đó, tại sao nhất định hắn chưa chịu trở về cơ chứ? Hay là…

Không! Không thể nào! Nhất định Yuu sẽ trở về mà! Hắn còn nợ tôi một câu trả lời. Đúng! nợ tôi một câu trả lời.

********************

Mới có một tuần mà tôi đã bỏ hẳn được cái tính ngủ nướng, đo giường muôn đời không chữa nổi của mình. Thay vào đó, sáng nào tôi cũng dậy thật sớm và đưa mắt hướng về một nơi vô định.

Kì lạ là lần nào tôi cũng nhìn thấy hắn.

Ha ha! Lạ lắm phải không? Tôi điên! Điên thật rồi!

**********************

” Cô không ngủ nướng à?

” Một giọng nói vang lên đầy ân cần.

Có lẽ nếu như bạn không phải là tôi thì bạn sẽ đoán giọng nói đó là của một người tốt bụng nào đúng, như Yuu chẳng hạn, phải không? Tuy nhiên, Yuu của tôi vẫn chưa trở về, và người hỏi tôi là Shin.

Không hiểu sao, từ khi tôi trở về cung, Shin tốt với tôi một cách lạ thường. Không thái quá, nhưng cũng không mờ nhạt, đủ để tôi cảm thấy sự ấm áp trong trái tim nhỏ bé của mình.

Tôi khẽ mỉm cười

” Anh không đi với con ti… à nhầm, không đi với cô gái ấy à? Sao bảo hôm nay hai người đi chùa chiền gì mà?



Hắn nhìn tôi, rồi quay ra hướng khác, bứt một cành hoa, giọng nói đầy tức giận

” Tôi đã bảo là tôi đá cô ta rồi mà! Giờ thì tôi chẳng cần cô ta nữa! Cái loại con gái gì mà mê tín, nhõng nhẽo.

” Tuy vậy, hắn có tức giận thế, tức giận nữa thì cũng chẳng được cái ích gì cả. Tôi không những không đồng cảm với hắn mà còn đang rất tức giận. Cái cành hoa hắn hái… chính là ở cái cây mà tôi trồng từ ngày xa Yuu đến giờ. Nó là nơi chất chứa nỗi niềm của tôi, nó là nơi gửi gắm mong muốn Yuu trở về của tôi. Vậy mà có kẻ nhẫn tâm giẫm đạp cái cây xinh đẹp, đáng yêu đó.

” Anh bỏ tay ra! Ai cho anh ngắt hoa ở cái cây đó hả?

” Tôi gắt ầm lên.

” HỞ? What?

” Hắn trố mắt nhìn tôi kinh ngạc

” có mỗi cái cây, làm gì phải tức giận vậy?

” Cái tên này tuy hắn có tốt thế nào thì muôn đời bản tính vẫn thô lỗ, cục cằn như vậy. Chống nạnh, tôi gằn giọng

” Này nhá! Cây người ta là cây vàng cây ngọc chứ không phải cây bình thường đâu à nha!



” Thì cây vàng cây ngọc tôi mới chạm vào, chứ không thì đừng hòng nhá!

” Hắn nhìn tôi đầy thách thức. Aish! Cái tên này! Hắn là chúa cãi cùn mà! nói thì hay lắm đấy, hay đến nỗi tôi muốn đánh chết hắn ấy chứ!

” Này! Thế anh có muốn tôi bẻ cái tay ngọc ngà của anh như cách anh bẻ cái cây vàng ngọc của tôi không?

” Tôi nhìn hắn phẫn nộ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ( tôi đoán vậy).

” Con gái thô lỗ như cô thì ai dám yêu chứ?

” Cái tên đáng ghét ấy vừa quay lưng bước đi, vừa lẩm bẩm đủ để cho tôi nghe rõ từng chữ. -,0 Hắn nghĩ tôi bị điếc, hay hắn đang cố tình trêu tôi đây hả trời? Thật là tức, tức, tức chết mất!

Đúng lúc tôi còn đang nhìn theo cái bóng của hắn với ánh mắt hình tên lửa đạn đạo hạt nhân, khi mà tôi còn đang gặm nhấm sự tức giận thì hắn quay phắt lại, mỉm cười

” Yên tâm đi! Yuu nó bắt cô về đây vì nó lo cho cô thôi mà! rồi nó sẽ trở về! Tôi cũng biết nó là ân nhân của cô, nhưng không cần thiết phải lo lắng đến thế đâu!Cô nên nhớ rằng nó là niềm tự hào của cả một cái địa ngục đó!



Tôi khẽ mỉm cười. Đôi khi cái tên này cũng biết cách an ủi người khác ra phết đó chứ nhỉ! Nhưng hắn vừa nói gì cơ? Ân nhân hả? Nếu tôi chỉ coi Yuu là ân nhân thôi, thì có lẽ tôi vẫn đang đo giường cơ. Phải! Hình như…. tôi đã yêu hắn rồi! Hắn lạnh giống như một tảng băng vậy, nhưng lại rất biết cách chăm sóc người khác. Giống như một chiếc kem, rất lạnh nhưng lại có vị ngọt ngào, ăn xong còn cảm nhận được sự ấm áp nữa. Và có lẽ cũng chính vì thế mà tôi yêu hắn!

Hơn ai hết, tôi biết rằng hắn sẽ trở về, bằng mọi giá. Vì hắn vẫn còn nợ tôi một câu trả lời cơ mà!

Chương 16

CHAPTER 16: Gia Đình Đoàn Tụ

Một ngày buồn chán như bao ngày khác, tôi dùng laptop để xem phim. -,- Rõ chán! Dưới địa ngục không liên thông với trần gian nên phim cũng là do những diễn viên ở dưới này đóng, có nghĩa là những người đã chết đóng. Mà những người đã chết toàn mấy cái ông bà từ thập kỉ 90 chứ có phải được trẻ đẹp như dàn sao Kpop đâu! Ôi! Sao mà tôi nhớ anh Jang Geun Suk, nhớ Big Bang thế nhở? Chắc khi tôi gặp lại họ thì họ cũng già lắm rồi! huhu! Nản, nản quá!

Đúng lúc mà tôi đang ngáp ngắn ngáp dài, ngáp to ngáp nhỏ thì cung nữ ở bên ngoài gõ cửa

” Quý phi! Có ba người đến gặp người ạ!



Đang chán nên tôi cũng chẳng muốn xem phim mãi. Tôi uể oải đáp

” Rồi! Cho họ vào đi!



Cánh cửa ngay lập tức mở ập ra tạo nên một tiếng động có thể nói là còn kinh hơn một quả bom nguyên tử rơi xuống cái phòng tôi ngồi. Và nhanh như chớp, ba bóng đen lao vào tôi

” Yến nhi! mẹ nhớ con lắm!

“;

” Yến nhi! Ba xuống với con nè!

“;

” Noona! Lâu không gặp!



Chưa hiểu ra cái mô tê ất giáp gì cả, tôi đã bị ôm đến nghẹn cứng cả cổ.

” Mọi người…. để… cho…. con… thở!

” Tôi mệt mỏi thở dốc.

Vâng! Chắc bạn cũng đoán ra ba người đó là ai! Ai có thể gọi tôi là con cơ chứ, ngoài ba mẹ tôi, và thằng em trai ngoan hiền. Ấy! Khoan đã! Đây là địa ngục mà! nói vậy là… họ đều chết cả rồi hả? Thật là….

Tôi còn chưa kị