Snack's 1967
Hoàng Tử và Em (Prince and Me)

Hoàng Tử và Em (Prince and Me)

Tác giả: Jen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322582

Bình chọn: 9.5.00/10/258 lượt.

ẳn lại phía bà bà

” Mẫu hậu, không được!



” Tại sao?

” Bà ta nhướng mày nhìn Yuu

” Sao lại không được?



” Đó là… bạn gái của con!

” Yuu nhìn bà ta, ánh mắt đầy cương quyết. Ôi! Thật cảm động quá! Anh ta lại có thể nói ra những lời đó để cứu tôi sao? Tôi thật cảm động đến bật khóc mất.

Trái với suy nghĩ của tôi, bà bà trợn mắt

” Yuu, ngươi nên biết ngươi là ai! Mẹ ngươi đã mất, ngươi không thể dựa dẫm vào ai nữa. Ở đây, chỉ có ta, và Shin được ra lệnh, hiểu chưa?



Ý bà ta là… Bà ta không phải mẹ của Yuu hả? Nói vậy là… cùng cha khác mẹ sao? Ai chà! Thảo nào anh ta không thích nhắc đến bà ta cho lắm! Đúng là mụ dì ghẻ cay nghiệt! -,-! Mẹ nào con nấy mà! Ắt hẳn mẹ của Yuu phải tốt lắm!

” Tôi phản đối!

” Tôi trừng mắt nhìn bà ta

” Tôi không đồng ý! Bà hiểu chứ? Tôi không đồng ý, không đồng ý!



” Vì?

” Bà ta trừng mắt nhìn tôi. Tôi đang để ý xem bà ta có định phi thêm cái châm nào về phía tôi nữa không. -,-

” Như bà biết đấy! Tôi – và – Yuu – đang – yêu – nhau!

” Tôi chậm rãi nhả từng chữ, dù biết rằng cái lí do của mình là ngu nhất có thể. Nhưng tôi muốn rời khỏi đây, và muốn công sức Yuu bỏ ra để cứu tôi không phải là vô ích và bị xỉ nhục như vậy.

” Vậy là hoa đã có chủ!

” Bà ta nhếch mép cười

” Tốt thôi! Shin, về cung!

” Bà ta ngoắc tay ra hiệu cho hắn.

Hắn đi theo bà ta như một chú cún con, nhưng không hiểu sao, hắn quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của hắn có chút gì đó không hài lòng, và phẫn uất nữa. Aish! Chắc tôi điên mất! Ắt hẳn hắn phải đang rất vui chứ không hài lòng gì ở đây!

Yeah! Tự do muôn năm!

” Cảm ơn!

” Tôi lịch sự cảm ơn Yuu trước khi chạy đi bay biến

” Anh tốt hơn hẳn mụ ta và con mụ ta đó!



Chương 10

CHAPTER 10: Đánh nhau? Oh ****!

Sau một tuần ăn + chơi để xả street, cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần đôi chút ^-^ Tuy nhiên, cái tên bủn xỉn đểu giả ấy tất nhiên không tăng lương cho tôi rồi, thành ra tôi phải ăn dè hà tiện chứ biết làm sao! Cũng chẳng trách hắn được =.= Có ai giúp đỡ kẻ lật mặt mình trước mặt mama tổng quản không hả trời? May mà hắn chưa cho trảm tôi là phúc lắm rồi đó!

Mới sáng sớm, khi mà tôi còn đang say giấc nồng, đang đo giường ngáy o o thì cái đứa mất dậy nào đó lại đánh thức tôi dậy. Tâm trạng thực sự tệ, rất tệ.

” Ai đó?

” Tôi tay mở cửa, chân đạp thình thịch vào bức tường bên cạnh, mắt thì lim dim mà cái mồm thì to như cái loa như thể

” chị đang ngủ, mày không thấy hả? Muốn chết không?



Đập vào mắt tôi là cái tên hộ vệ của

” hoàng tử điển trai

” với cái mắt ti hí không lẫn vào đâu được của hắn ( không biết đặc điểm này có được ghi vào dấy CMND của hắn không nhỉ? Rõ ràng cả thế giới may ra mới có hắn xấu đến vậy ^-^ )Tôi chẳng có chút gì thiện cảm với chủ tên này, thành ra tên này thì càng không. Ai bảo hắn dám chĩa giáo vào cổ tôi cơ chứ?

” Hoàng thượng mời cô vào cung nói chuyện

” Hắn cố dùng cái giọng trang trọng + oai nghiêm nhất có thể.

Bố tổ! Giả nai nó vừa thôi em! Mày mà không muốn đánh chị chị đã… không là chị mày. Tuy vậy, tôi vẫn tỏ ra thân thiện nhất có thể ( có gì còn vào cung hỏi tội cái thằng hoàng tử ******** kia chứ). À! Mà khoan đã! Hắn vừa bảo là… hoàng thượng hả? Nếu chưa lấy vợ thì làm sao có thể làm vua được cơ chứ? Nghe vô lí nhờ! Chẳng lẽ con tinh tinh đó trở thành hoàng hậu nhanh đến vậy sao?

” Thằng cha đó lên chức vua từ lúc nào thế?

” Tôi ngáp rõ dài, không buồn che miệng.

Lấy tay phẩy phẩy tôi như thể miệng tôi phát ra mùi hôi thối ( grừ!), cái tên mắt ti hí kia vẫn tỏ ra trang trọng nhất có thể

” Là cha của hoàng tử, thưa tiểu thư



Ọe! Lại còn tiểu thư nữa cơ đấy! Tôi thấy mình oai quá! Haha! Phát ớn cả lên! -,-! Nhưng mà nghe nói ông già đẻ ra cái tên nhỏ nhen xấu tính ngang bướng kia bỏ nhà đi lang thang phiêu dạt rồi cơ mà ( chắc tại không chịu nổi con mụ vợ với thằng con hắc ám). Sao bây giờ đùng cái trở về vậy? Rõ rắc rối!

Tuy nhiên, là một người thông minh, suy nghĩ chín chắn, tôi đoán chắc là mình không nên ăn nói quá đáng như vậy. Thành ra, tôi cũng chỉ ỏn ẻn cười

” Đợi tôi một lát

“. Xong, tôi đóng rầm cái cửa lại, chọn ình một bộ quần áo quen thuộc nhất có thể và đi theo hắn. -,- Tôi tự hỏi tại sao cái bọn con gái lại có thể ngồi hàng tiếng trước bàn trang điểm để chải chuốt trong khi tôi có thể chỉ cần 5

để tút lại dung nhan nhở? Hình như đó chính là sự khác nhau giữa một nàng tiểu thư và một con nhỏ dở hơi đầu gấu như tôi!

*********************

Sau một hồi huýt sáo thổi còi mãi trước cửa điện của cái ông vua kia, cuối cùng tôi cũng được triệu vào cung. Rõ rắc rối! mời người ta đến mà bắt chờ vậy, chẳng phải là ông ta đang muốn trêu tức tôi sao? Nếu không phải là con trai ông ta còn nợ tôi một khoản tiền lớn thì tôi sẽ đốt cái cung điện của ông ta ấy chứ ( nói thế thôi chứ tôi chưa ngu đến vậy đâu! Tôi còn yêu cuộc đời tôi lắm! nên nhớ ông ta còn có nhiều tiền hơn cả con ông ta. Biết đâu… Chết dở, tôi lại suy nghĩ nhưng điều bỉ ổi rồi! )

Cứ tưởng được triệu vào cung là ok men, nào ngờ tôi còn phải đứng chờ ở bên ngoài cửa nữa chứ! Oáp! Buồn ngủ quá! Chẳng cần lễ t