Hoàng hậu lắm chiêu

Hoàng hậu lắm chiêu

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324485

Bình chọn: 8.00/10/448 lượt.

lui ra, đưa tay chỉ cái ghế đối diện:– Phong nhi, lâu lắm rồi con mới gặp ta. Ngồi đi con.– Đừng gọi thần là Phong nhi. – Chất giọng nhàn nhạt tựa như không quan tâm đến bất cứ việc gì.Thái Hậu cúi đầu, bờ vai hơi run lên. Mãi một lúc sau, bà mới thốt ra được một câu.– Tại sao lại nhất quyết muốn tranh giành ngôi vị này thế? Con đâu có quan tâm đến quyền lực.Âu Dương Phong liếc Thái Hậu một cái, nhếch môi cười. Nụ cười lạnh lẽo như băng đá ngàn năm.– Thái Hậu, thần là nam tử, đương nhiên ham muốn quyền lực. Muốn tranh giành một chút, có gì sai sao? Chẳng lẽ Âu Dương Thần kém cỏi đến mức để vụt mất ngôi vị nhanh chóng như thế?– Phong nhi, nghe ta, dừng lại đi. Ta là mẫu thân hai đứa. Có bà mẹ nào lại vui vẻ khi thấy con mình đấu đá nhau?Thái Hậu định đưa tay lên xoa đầu Âu Dương Phong như xưa. Nhưng phút chốc, bà nhận ra, Âu Dương Phong từ lâu đã trưởng thành lắm rồi, không cần một bà mẹ như bà để dựa dẫm như ngày xưa nữa, cũng không có cậu bé con ngày nào bám theo chân bà với nụ cười ngây ngô đáng yêu nữa. Giờ chỉ là Thân Vương Âu Dương Phong âm lãnh băng lạnh. Bà luôn nghĩ rằng, Âu Dương Thần làm vua bởi vì Thần nhi trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn, biết làm chủ bản thân mình. Còn Âu Dương Phong thì bốc đồng quá, bà luôn muốn giữ cho hắn thật thảnh thơi ngao du đất trời thiên hạ như ý muốn của hắn, không lo lắng hay bị bất kì cái gì nơi Hoàng cung vướng bận. Nhưng giờ đây, nhìn hai đứa con mình vì một cái ngôi vị mà tranh đấu, mà mới tự hỏi, có chăng, quyết định năm xưa của bà là sai lầm?– Xin lỗi, thần đã nói rồi, đừng gọi thần là Phong nhi. Phong nhi mà Thái Hậu vừa gọi tên đã chết từ ba năm trước rồi. Giây phút chính đôi mắt này nhìn thấy người sát hại chính người đã chung chăn gối với người hơn hai mươi năm chỉ để giành lấy ngôi vị Thái hậu, đưa Âu Dương Thần lên ngôi Hoàng đế, thần đã không còn là Phong nhi của người nữa rồi. Thái Hậu, xin thứ lỗi.Âu Dương Phong lùi lại, đưa đôi mắt lành lạnh nhìn người trước mặt. Năm đó, hắn đã tận mắt thấy vị mẫu thân hiền từ của mình đổ độc vào chén thuốc của Hoàng đế- phụ hoàng hắn, người hắn luôn tôn sùng. Trước khi băng hà, khi hắn hỏi tại sao phụ hoàng biết trong thuốc có độc mà vẫn uống, chỉ nhận lại được một nụ cười:– Con trai, khi nào con yêu một người, con sẽ hiểu được rằng khiến cho người mình yêu vui vẻ, dù có chết cũng đáng. Đừng hận mẫu hậu con, bà ấy không xấu, chỉ là Hoàng cung này ép buộc bà ấy thành như vậy thôi.Cho dù phụ hoàng nói rằng đừng hận mẫu hậu, nhưng trong thâm tâm Âu Dương Phong vẫn không kìm được cảm giác kinh sợ với người phụ nữ kia. Hắn tránh mặt người được gọi là Thái Hậu suốt một thời gian dài. Đến khi giáp mặt thì chỉ là cái gật đầu cung kính giữa quân và thần. Tình mẫu tử không biết từ khi nào đã mờ nhạt dần.Âu Dương Phong quay đầu, đi thẳng ra khỏi hoa viên. Phía sau hắn, Thái Hậu run run nói vọng theo:– Phong nhi, ta không mong con tha thứ cho những gì ta đã làm. Ta chỉ muốn, con sống một đời không tranh đấu, không thù hận, thanh bình thoải mái. Có được không?Âu Dương Phong khẽ khựng lại một chút rồi bước chân vẫn đi tiếp, như không để tâm. Ai biết rằng trong lòng hắn đang vô cùng hỗn loạn. Qủa thực, đôi lúc, hắn vẫn luôn tự hỏi rằng hắn làm những việc này, có nghĩa lý gì?Bước chân ra khỏi hoa viên của Điện Linh Kiều lại vô thức đi đến Tây Ngọc Cung. Âu Dương Phong cười khổ. Hôm nay đầu óc hắn có vấn đề thật rồi. Sao đột nhiên lại đến nơi này cơ chứ? Thái giám thấy người đến là Vương gia thì định vào bẩm báo nhưng bị hắn chặn lại:– Đừng, ta tự vào.Thái giám ngây ngốc gật đầu. Sao nghe nói Vương gia lãnh khốc lạnh lùng lắm? Vậy mà cái người trước mắt lại ôn nhu thế này? Không lẽ bị quáng gà?Âu Dương Phong đẩy cửa đi vào thấy bóng dáng nữ tử kia ngồi thu mình trong góc phòng thì hơi giật mình. Hắn tiến đến, ngồi xuống, ánh mắt cũng hơi cụp xuống, sự lạnh lùng trong mắt cũng bớt đi đôi chút.– Làm sao thế?Ta ngẩng đầu lên thì thấy Âu Dương Phong đang cúi trước mặt mình. Không để ý rằng mặt mũi mình hiện giờ như thế nào, ta đờ đẫn hỏi:– Sao ngươi ở đây?– Không biết. – Âu Dương Phong đáp rồi ngồi lại gần ta. – Ừm, nàng nghĩ ta có nên dừng lại không?– Cái gì? – Ta lơ đãng hỏi.– Cướp ngôi.Ta bật cười. Âu Dương Phong, đầu ngươi có vấn đề sao? Hỏi ta mấy thứ đó làm gì? Ta đâu phải nhà tâm lí học, ta cũng không phải người bảo hộ của ngươi. Hay nói đúng hơn là ta với ngươi chẳng có chút quan hệ gì cả, cớ gì hỏi ta mấy chuyện đó? Nghĩ thế, nhưng ta vẫn trả lời. Ừm, dù gì cũng là người ta hỏi mà.– Quyết định vốn là ở ngươi. Bỏ hay không bỏ, chỉ có mình ngươi biết nên làm gì. Ta không phải ngươi, ta cũng chẳng biết ngươi nghĩ gì, làm sao ta biết được như nào là tốt. Nhưng với ta, chỉ cần sống một cuộc sống vui vẻ, được làm những gì mình thích là tốt rồi.Nụ cười mỉm bất giác nở trên khóe môi. Ngày trước, ta cũng từng có một ước mơ ngô nghê là có một căn nhà nhỏ di động để có thể phiêu du khắp thế giới, được khám phá những gì mình chưa biết. Thế nhưng, khi lớn lên, giấc mơ đó cũng bị sự thật ở đời xô đẩy, ném vào một góc tối. Khi đó, nhận ra, thự


XtGem Forum catalog