Polly po-cket
Hoàng hậu lắm chiêu

Hoàng hậu lắm chiêu

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324264

Bình chọn: 9.00/10/426 lượt.

nh khám phòng. Mà người bị khám phòng, dĩ nhiên là ta đây – Đương kim Hoàng hậu. Bởi vì, ta chính là người bị tình nghi nhiều nhất. Âu Dương Thần nghe tin đó thì nổi giận đùng đùng chạy đến Tây Ngọc Cung. Hắn giận Hoan Tế chưa hỏi hăn mà tự động khám phòng. Ta đứng ở cửa, vô cảm nhìn đám quan bình đang lục lọi phòng mình. Rất nhanh chóng, chiếc rương nhỏ kia bị lôi ra từ dưới gầm giường. Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, cái rương gỗ được mở ra. Trong đó là vô vàn những bông hoa mai giả, những bông mai giống hệt nhưng bông mai trong những vụ án mạng trước. Ngoài ra còn một đống dao găm có lưỡi dài chững một gang tay. Trong góc phòng, Mai Phi cười đắc thắng. Âu Dương Thần như không tin vào mắt mình, sửng sốt nhìn ta. Trong mắt là thập phần hỗn loạn. Xin lỗi… Thật xin lỗi… Ta tránh né ánh mắt hắn.– Đúng. Tất cả mọi việc, là ta làm. – Ta nhếch môi cười. Nụ cười giả dối và quỷ dị. – Tại sao lại là nhiều phi tần thế chứ? Ta phải giết hết. Hậu cung là nơi nguy hiểm. Nếu ta không ra tay thì cũng là người khác ra tay giết ta thôi. Ta tự bảo vệ mình thì có gì là sai trái. Ha ha, các người là lũ ngu ngốc. Ta đã giết được năm người rồi thế mà giờ mới phát hiện ra. Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ha ha…. Ta cười lớn. Ha ha. Không thể để những giọt nước mắt kia rơi ra được. Không thể. Hình bộ Thượng Thư tức giận trước những lời nói của ta. Ông ta nhanh chóng ra lệnh cho binh lính bắt ta lại. Ta được giải đi, trên môi vẫn là nụ cười. Âu Dương Phong, chàng thấy chưa. Ta đã làm rất tốt, đúng không? Âu Dương Thần vẫn đứng đó nhìn ta trân trối. Ta đi rồi, hằn liền kiệt sức mà gục xuống. Hắn thực mệt mỏi…. CHƯƠNG 9.2: NHỚ [2'>………….. Ta đã ở trong đây khá lâu rồi. Cũng chẳng biết là đã bao nhiêu ngày trôi qua nữa. Mặt trời có mọc hay lặn ta cũng gần như chẳng để tâm. Ở đây ngày ngày cũng chỉ trôi qua trong tiếng gào thét hay tiếng nói chuyện phiếm của những phạm nhân kia thôi, có để tâm cũng có gì khác nhau chứ? Đưa ánh mắt đến cái song cửa cửa gỗ, nơi có đến năm, sáu tên thị vệ đứng ngoài canh giữ, ta nhếch môi một cái. Ha ha, cũng đâu cần phải canh phòng cẩn mật đến thế. Ta cũng đâu có ý định trốn đi. Âu Dương Thần, không lẽ, ngươi là đang tiếc thương cho tính mạng của các phi tần của ngươi ư? Hay đến bản thân ngươi cũng không thể tin ta. A, đúng rồi, ở cái cổ đại này, đâu có thuộc về ta. Điệp Điệp, không lẽ chính cô đã lôi kéo ta đến thời đại này, sống thay mạng của cô sao? Vậy thì thật xin lỗi, ta không thể giữ gìn thân xác này cho cô được rồi. Ngẩng đầu nhìn qua khe cửa, mặt trăng nho nhỏ phía xa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng cũng đủ soi rọi đêm tối. Người, người đang ở bên trên đó phải không? Ta có phải là quá mù quáng hay không? Rõ ràng tự nhủ rằng người đó không phải người mà, vậy mà sao vẫn cứ tự lừa dối chính bản thân mình. Rõ ràng biết rằng người đã đi rất rất xa rồi mà, rõ ràng biết người mãi mãi không thể trở lại được nữa rồi mà. Đáng chết, mạnh mẽ cái khỉ gì chứ? Ta không muốn ngày ngày phải che mình dưới lớp mặt nạ này nữa. Ta… ha ha, hóa ra ta cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường như bao người khác mà thôi. Người không biết đâu, khi người đi, ta đã tuyệt vọng, day dứt, đau khổ đến mức nào đâu. Lúc ấy, ta có cảm tưởng như cả thể giới đang sụp xuống, có cảm giác như mình lạc vào một hố đen không có lối ra. Đêm đêm trằn trọc trong những cơn ác mộng về khung cảnh đẫm máu kia không sao ngủ nổi. Cứ nhắm mắt là hình ảnh của người lại hiện ra. Rồi lại vô thức nhớ đến nụ cười ấm áp của người, nhớ vòng tay trìu mến của người. Tại sao? Tại sao ta lại ngu ngốc đến thế chứ? Rồi một ngày, khi ta gặp người nam tử đó, khuôn mặt kia vẫn thế ấy vậy mà như xa cách đến nghìn trùng. Nụ cười lạnh lẽo kia đâu phải của người. Ánh mắt âm lãnh kia cũng đâu có phải là người. Thế mà sao cứ dối lòng như thế? Ta cũng không hiểu chính bản thân ta đang muốn gì. Món nợ ân tình này, để ta trả hết cho người đi. Như vậy, có khi nào ta sẽ không dằn vặt đến thế nữa. Ôi ôi, hình như trái tim ta cũng dần thay đổi rồi. Tại sao khi mà ở trong cái cảnh ngục tù này, vẫn còn luẩn quẩn cái tên “Âu Dương Thần” trong đầu chứ? Hắn ta là vua một nước, là của tất cả thần dân ở Ngọc Quốc này, ta đâu có đủ tư cách để đến với hắn ta. A a… Ta tự vỗ mạnh vào mặt mình. Ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Giờ lại còn tơ tưởng cả hắn ta nữa sao? Điên rồi, ta điên thật rồi. Hết Âu Dương Phong lại đến Âu Dương Thần, nam nhân thật là một cỗ những thứ nguy hiểm. Đang tự loanh quanh với những suy nghĩ của mình, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay ta. Ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh xắn đầy lo lắng đập ngay vào mắt.– Hoàng hậu, người làm gì vậy? Sao lại tự đánh mình thế? Người xem, người vào đây gần một tuần mà cả người gầy đi trông thấy. Không phải em đã nhờ người đem cơm vào cho người rồi sao? Người lại không chịu ăn. Giờ người gầy như này. Ôi… Hoàng hậu của tôi ơi, nô tì biết nói gì với lão gia cùng ca ca của người đây? Ngây ra một lúc nhìn Tiểu Hương đang tuôn một tràng trước mặt, ta không biết nói gì. Mấy phút sau, ta cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Hương nói.– Sao em vào đượ