
– tại sao lại không thể được??? thưa công tử?? ( nó nhìn Mã công tử không chớp mắt, nó biết rằng tên công tử này đang tức ói máu)
– đúng vậy? tại sao không được? ( Hyon Bin vui mừng ra mặt mà hỏi)
– tại vì…tại vì… ( hắn ấp úng nói không nên lời)
– tại sao chứ? Rõ ràng là lúc đầu tiểu nữ đâu có nói là không cho dùng các dụng cụ khác để nâng vật lên đâu (nó hiểu sự thắc mắc của mọi người ở đây).
– “ quả là một nữ nhân thông minh” ( hắn nghĩ vậy)
– mọi người, tránh ra… tránh ra ( một đám quan binh xông vào, tên cầm đầu hét lớn) ai là Hàn Lâm?
– ( nhỏ ngạc nhiên khi nghe nhắc đến tên mình, nhỏ lại gần vị quan sai và nói) tôi là Hàn Lâm, không biết vị quan sai này…..
– huyện lệnh phu nhân hôm qua bị mất đồ ( trang sức quý báu) và có người báo lại rằng người lấy cắp đồ chính là cô nên chúng tôi khám xét phòng cô và bắt giải cô lên công đường…
– gì chứ… lấy cắp, thật quá hoang đường!!! quan sai ca ca, huynh có nhầm ai đó với tôi không vậy ( nhỏ nói mà mắt cứ chớp nháy nhìn tên quan áp giải, nó không hiểu vì sao lại có chuyện này?? Nó nghĩ: “rắc rối lại đến với mình rồi đây”)
– không thể nào nhầm được. ( nói rồi 1 đám sai nha xông vào nhà Phùng đại phu lục xoát_nói về điểm này tý, sau khi bị Hàn Lâm chơi xỏ, tên công tử họ Mã về nhà ấm ức, hắn đã bàn chuyện với huyện lệnh phu nhân ( chị hắn), nhờ bà giúp hắn, và hắn đã bày ra cái bẫy này, hắn nghĩ là hôm nay hắn sẽ đến cầu hôn nàng, nếu nàng chấp thuận thì mọi việc xem như bỏ qua còn nếu không thì kế hoạch cứ tiến hành_và điều tất nhiên đã xảy đến, đám quan sai tìm được một cái hộp cẩm thạch trông rất quý báu… và) Lâm cô nương mời cô theo chúng tôi lên công đường…
– được thôi… ( nó nói mà chẳng có chút biểu hiện gì, vì cái cảnh này nó đã thấy quen trên các bộ phim cổ trang rồi, nó hiểu rằng đây là cái bẫy đã xấp sẵn cho nó… và ai cũng ngạc nhiên trước thái độ bình thản của nó, nhất là hắn, hắn nghĩ: “ nữ nhân này thật ra đang nghĩ gì đây”. mọi người đang ở nhà Phùng đại phu liền kéo đến công đường coi xử án.)
Tại Công Đường.
– thăng đường…….. ( đám quan quân truyền lệnh thăng đường, Hàn Lâm_nó đứng dưới công đường nhìn lên, nó cảm thấy rất phấn khởi vì nhìn thấy nơi xử án của thời xưa, không giống như toà án ở thế kỉ XXI, nó đang suy nghĩ mong lung thì )
– RẦM (đập bàn) nữ nhân to gan, đứng trước mặt bổn huyện mà không thi lễ… ( tức khí rồi)
– ( khí phách nganh nhiên_nói) tiểu nữ xưa nay trừ thân phụ mẫu và trưởng huynh ra thì không quỳ lạy trước ai cả??
– nàng thật to gan ( liếc nó) người đâu, đánh ả cho ta? ( nén xuống một tấm thẻ bài màu đỏ và ra lệnh)
– tuân lệnh ( đám quân sai nhận lệnh, đang định đánh nó thì…)
– dừng tay… không được vô lễ… ( tiếng của một người vang lên, không phân biệt được nam hay nữ_ người đó vừa bước vào trong công đường, ngay lập tức tên quan huyện đang ngồi trên ghế bỗng nhảy xuống chỗ hắn cung kính ra lễ, còn Hyon Bin thì tính xông vào cứu nàng mà bị tên kia giật mất công “anh hùng cứu mỹ nhân”)
– không biết Mã Thuận đại nhân ( là tổng quản thái giám trong cung_ là người hậu hạ bên cạnh hoàng thượng) đến đây có chuyện gì không?? Sao người không báo trước cho hạ quan nghênh đón ( nịnh hót nghe mà mắc ói)
– ngươi thật là… ngươi gây ra tội lớn rồi đấy? ( nói rồi chỉ tay vào tên quan huyện )
– tội lớn… ( tên quan hoảng hốt_ hắn hỏi) không biết Mã đại nhân có thể nói rõ được không, tiểu nhân không hiểu…
– hey, ông còn không hiểu gì nữa, ông phải tự biết mình đã gây ra tội gì chứ?( nói xong, Mã Thuận tiến lại chỗ Hàn Lâm, hắn cung kính thi lễ với nó). hạ thần“Mã Thuận thái giám quan”xin than kiến Dương phi nương nương, Dương phi nương nương, hoàng thượng đang chờ người ở trong hoàng cung, hạ thần thỉnh nương nương hồi cung.
– ta biết rồi! ( trong bất ngờ nhất thời, nó trả lời theo quán tính của mình, ai nấy cũng ngạc nhiên hết sức, tên quan huyện lúc này đang run sợ…) nhưng ta có chuyện cần giải quyết, chưa thể quay về hoàng cung được!!! ( nó nghĩ : “mình đang nói cái gì vậy trời, mà thôi mình đã phóng lao thì đành phải theo lao tới cùng thôi, huhuhu)
– chuyện gì mà nương nương cần phải đích thân giải quyết vậy, cứ giao cho đám hạ quan xử lí là được rồi. ( tên Mã Thuận nói)
– hừ… cũng chẳng có việc gì quan trọng cả ( liếc nhìn tên quan huyện rồi mĩm cười) chả là ta có chút hiểu lầm với quan huyện đại nhân đây thôi. ( tự động đi lên ghế ngồi của quan huyện mà ngồi )
– dạ….dạ…. ( tên quan huyện như cứng họng hắn không dám nói gì)
– DẠ DẠ gì, ngươi đã biết tội ngươi chưa? ( giọng hống hách_vì nó là vợ của người có quyền lực nhất mà)
– ( quỳ sụp xuống) tiểu nhân đã biết tội, mong Dương phi nương nương tha thứ
– hừ, tha thứ cho ngươi à! được thôi, ngươi thân là huyện lệnh đại nhân mà lại dám vu oan cho người vô tội, bênh vực vợ mình để làm điều xàm bậy, ngươi đã không làm đúng bổn phận làm quan, vì ta chỉ là một quí phi nương nương, không thể nào xen vào quốc sự của triều đình nên ta chỉ sử tội ngươi nhẹ thôi, còn lại thì do hoàng thượng phán quyết. người đâu (hét lớn) đem quan huyện cùng phu nhân quan huyện ra đánh 10