
lợn khó chịu thì không biết hắn sẽ phản ứng như nào nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi bất giác cười thành tiếng. Cười xong… chán vẫn hoàn chán…
– Cho hỏi ở đây còn phòng không thế? – Một giọng nói vang lên.
– Không còn. – Tôi không nhìn, trả lời. Xùy xùy, bà đây đang bực, phòng phiếc gì?
– Nhưng ta thấy quán cũng vắng mà. Phải còn phòng chứ? – Tên kia vẫn gặng hỏi.
-_- …
Hắn đang cố tình chọc tức tôi đúng không?
Tôi đập bàn, đứng phắt dậy, hùng hổ hét:
– Mẹ nó, bà đây đã nói là không còn… – Tiếng nói nhỏ dần rồi biến thành tiếng muỗi kêu.
Tôi há mồm, mắt mở to kích động.
Trước mặt là một tên con trai đẹp trai lai láng. Mái tóc dài mượt với một bên mái rủ xuống che một mắt đầy vẻ hào hoa lãng tử, đuôi tóc buộc lệch một bên ngăn ngắn. Con mắt không bị tóc che vừa có chút sắc sảo, lại vừa có nét dịu dàng. Sống mũi cao, thẳng, làn da ngăm ngăm cuốn hút. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng điều khiến tôi phải há mồm không phải là cái vẻ đẹp chết ruồi đó mà là do cái trang phục hắn đang mặc kìa!!!
Mặt thì đẹp, người thì cao ráo, thế mà có cần túng quẫn đến mức khoác bừa một cái rẻ rách lên người thế không??? Quần áo tả tơi, lại vá chằng vá chịt nhưng vẫn không che khuất được độ rách nát của nó. Màu thì tôi nghĩ là có màu trắng, bất quá lại bị đất cát, bụi bẩn biến thành màu nâu luôn rồi…
Ngay lúc ấy, tôi muốn hét lên: “Hắn là người cái bang à??????” (╯ ° □ °) ╯ ┻━┻
Mà không, trước giờ, trong tư tưởng (đầy mùi ảo tưởng sức mạnh) của tôi, cái bang luôn là bang phái giàu có lớn mạnh nhất, là biệt đội ăn mày xuyên quốc gia, làm sao có thể tồi tàn đến mức này? Tôi âm thầm quẹt giọt mồ hôi bằng hạt đỗ đang từ từ chảy xuống, trợn trừng mắt lên nhìn hắn.
Người đối diện dường như không hiểu tôi đang nghĩ gì, cười một nụ cười đầy tự hào:
– Sao? Thấy bổn lão gia anh tuấn tiêu sái quá hả? Không sao, không sao, bổn lão gia ta đồng ý để ngươi sửng sốt đấy. – Nói rồi, hắn cười “điên dại”.
Tôi khinh bỉ nhìn hắn.
– Ngươi có tiền thuê phòng không?
– … – Hắn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó cười nhìn tôi, móc từ trong túi ra một cái bọc. – Từng này đủ không?
Tôi lại khinh bỉ nhìn hắn.
Cầm lấy cái bọc, tôi mở ra. Và sau đó, tôi suýt rơi mắt ra ngoài. Dân cái bang quả là giàu có. Trong túi toàn vàng là vàng. Hiện giờ, tôi lại muốn hét lại: “Mẹ ơi, hắn ta là Vô Diện* ca ca à???”
Tôi lập tức học tập các cô tiếp tân ở hiện đại, cúi đầu cung kính, cười ngọt ngào đẩy cho hắn quyển sổ trên bàn:
– Quan khách, mời quan khách điền vào đấy. Phòng quý khách là bên trái tầng hai. Mời quan khách.
Hắn ta phất tay, làm vẻ mặt thỏa mãn rồi lên tầng, trước khi đi còn không quên giật lại túi vàng trên tay tôi…
………….
Cùng lúc ấy, tại ngôi đình cổ dưới chân núi Hoành Thánh…
Hoa khiết tán chưa tàn, màu hoa vẫn đỏ rực cả một vùng núi rộng lớn, mùi hương nồng nàn len lỏi trong không gian. Âu Dương Nhi bước ra khỏi đền chính, đôi mắt kiếm tìm một hình bóng quen thuộc. Dưới gốc cây khiết tán lớn giữa sân, Lâm Mặc đứng dưới gốc cây. Mái tóc dài buộc cao bay bay trong gió. Nắng chiều xuyên qua tán lá, bao trùm cả người hắn, đẹp đẽ đến xao động lòng người.
Âu Dương Nhi cười, chạy nhanh đến đó. Lâm Mặc quay đầu lại nhìn người con gái xinh xắn hoạt bát như một con chim non nhỏ đang đến gần. Âu Dương Nhi nghiêng đầu nhìn Lâm Mặc, nàng rướn chân lên, đưa tay phủi đi cánh hóa bám trên người nọ.
– Muội đừng cố gắng nữa. Với ta, muội mãi mãi chỉ là Âu Dương Nhi thôi. Muội không phải Điệp Điệp, cũng sẽ không bao giờ có thể thay thế nàng ấy.
Âu Dương Nhi sững người, khẽ rụt tay lại. Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc:
– Huynh nói gì thế? Mặc dù muội thích huynh, nhưng muội không…
– Muội đang xem ta là đồ ngốc sao? – Lâm Mặc trầm giọng, ánh mắt lãnh đạm nhìn chăm chăm vào đôi mắt Âu Dương Nhi. Hắn luôn coi nàng như em gái, tại sao nàng cứ phải cố gắng tiến tới một thứ tình cảm xa vời đến thế? – Nhi, muội đừng tưởng ta không biết muội nói gì với Hạ Mai. Ta… không có tình cảm với cô ấy, nên đừng khiến cô nhóc đó hiểu lầm. Ta không thích điều đó, muội hiểu mà.
Đoạn, không để Âu Dương Nhi nói thêm điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn trời, bảo:
– Trời tối rồi, về nhanh thôi.
Âu Dương Nhi nắm chặt tay, đôi mắt cụp xuống, có chút đau thương. Vài phút sau, nàng lắc mạnh đầu, quyết liệt nhìn theo Lâm Mặc. Không! Nàng sẽ không bỏ cuộc đâu. Không bao giờ!
……………….
Không lâu sau, Lâm Mặc cùng với Âu Dương Nhi cũng về. Tôi đang định chạy ra loe toe kể với hắn về người khách mới đến nhưng khi thấy Âu Dương Nhi cười tươi tắn theo sau, tôi lại không muốn nói nữa. Ngồi xuống ghế, tôi quay mặt đi, không thèm nhìn.
Âu Dương Nhi kéo Lâm Mặc ngồi xuống ghế, lại ríu ra ríu rít không ngơi miệng. Rồi, cô ấy quay sang tôi, nói:
– Tối nay Mai Mai có muốn đi đốt lửa ở đình làng với chúng tôi không?
Tôi đứng dậy, cố nén khó chịu mà trả lời với một giọng hòa nhã nhất có thể:
– Không, cảm ơn. Tối nay tôi bận rồi. Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.
Lâm Mặc định nói gì đó rồi lại thôi, sắc mặt trầm lại rồi đi lên phòng.
Tôi không chào Âu Dương Nhi, bước nhanh ra khỏi quán trọ.
…….
Sông Th