
Marie đã lắc đầu, mỉm cười nói:
– Tôi cũng phải đi máy bay ông à. Dù sao cũng xin cám ơn lời mời của ông, ông Avery ạ.
– Sao cô biết tên tôi?
– Tôi nghe cô bán hàng gọi.
Thực ra nàng đối đáp nhanh trí, chứ không hề nghe cô bán hàng gọi tên Ben. Ben có vẻ tiếc nuối. Tuy chuyện giữa anh và Wendy ba tháng vừa qua khiến anh yêu Wendy lắm. Nhưng dù sao vẫn có quyền mời một cô gái đẹp như Marie đi uống một cái gì. Anh liền hỏi lại:
– Cô Adamson, máy bay của cô bay đi đâu vậy?
– Santa Fe, New Mexicọ
Anh có vẻ thất vọng nói:- Thế mà tôi cứ hy vọng cô đi New York, thì ít ra cũng cùng được đi chuyến bay với cộ
– Tôi nghĩ là cái cô mà được ông tặng túi du lịch chắc thích được vậy lắm.
Cả hai cùng cười. Nàng hỏi:
– ông có hay đến San Francisco đây không?
– Không. Nhưng rồi tôi sẽ đến thường. Hãng của tôi có một dự án ở đây. Rồi ra tôi sẽ phải làm việc ở đây nhiều hơn ở New York.
– Vậy chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau!
Giọng Marie có vẻ hơi buồn. Dù gặp lại thì cũng chỉ là Ben thôi. Ben chẳng phải là Michael.
Cô gái bán hàng lúc ấy đưa phiếu tính tiền. Marie viết chi phiếu. Rồi nàng lặng lẽ cầm cánh tay Ben siết mạnh. Ben rất ngạc nhiên, nhìn quạ Marie nói thật khẽ: “Chúc Giáng Sinh vui vẻ”, rồi biến vào đám đông. Ben có vẻ thất vọng. Anh trả tiền xong, nhìn khắp lượt những người trong tiệm nhưng không thấy Marie đâu nữa. Marie đã ra đón xe taxị Lòng nàng như chùng xuống nặng nề.
Nàng bảo xe ngừng ở trạm thú y cho nàng gửi lại chú chó Fred ở đấy. Đoạn lại bảo đưa về nhà. Nàng đã chuẩn bị vali sẵn, chỉ cần ghé lấy và đi luôn ra phi trường. Đây là chuyến đi cuối của Nancy McAllister. Chấm dứt cuộc đời cũ, bắt đầu một cuộc đời mới. Nàng nhìn quanh căn nhà trước khi đi, tựa hồ có thể sẽ không còn nhìn lại nó được nữa. Nàng khe khẽ đóng cửa và nói rất nhỏ: “Từ biệt”. Nàng nói với Ben, với Michael, với chính nàng, với tất cả những ai nàng đã từng yêu thương, quen biết… Nàng bước đi, mắt rơm rớm lệ, vai mang túi đựng máy ảnh, tay xách chiếc vali.
Chương 19
Marie không cho Peter ra phi trường đón nàng. Nàng đi một mình, bây giờ về cũng một mình. Nàng muốn vậy. Cuộc du lịch đầu tiên đem lại cho nàng nhiều lý thú. Nàng ghi nhận được nhiều điều và suy nghĩ thêm những điều mới mẻ. Tuy gặp Ben Avery đã gợi lại nhiều kỷ niệm, nhưng nàng coi như mọi sự đã hết rồi. Bây giờ nàng sống cuộc sống mới.
Những ngày Giáng Sinh, nàng đi chụp ảnh ở vùng tuyết gần Taos, chen lẫn cùng mọi người. Nàng muốn trượt tuyết chơi, nhưng rồi thôi, vì Peter dặn là tránh những động tác có thể gây tai hại cho khuôn mặt mới, và nhất là tránh ánh nắng mặt trời được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nàng giữ lời hứa của ông. Và ông cũng giữ lời hứa với nàng. Nàng đã dặn ông đừng ra phi trường đón, nên ông đã không ra. Nàng đứng một mình giữa rừng người lạ, cảm thấy an toàn dễ chịu khi chẳng ai chú ý đến mình. Hơn một năm rưỡi qua nàng đã học được cái cách làm cho không ai để ý tới mình dưới lớp vải băng quấn quanh mặt. Tuy nhiên bây giờ cách đi đứng, trang phục, lời nói của nàng lại dần dà làm người ta chú ý hơn.
Marie đón xe taxi ở phi trường, đưa địa chỉ nhà cho người tài xế, rồi ngồi dựa ra ghế sau, thở dài yên lặng. Nàng hơi mệt. Lúc này đã mười một giờ. Từ lúc năm giờ sáng nàng đã thức dậy chuẩn bị cho cuộc hành trình trở về. Nàng quyết định về tới nhà là ngủ ngay cho khỏe, để hôm sau còn nhiều việc phải làm, nhất là Peter sẽ tháo cho nàng lớp băng cuối cùng ở trên chóp trán. Sau đó họ dùng bữa trưa để mừng công việc hoàn thành trọn vẹn. Nàng sẽ hoàn toàn trở lại bình thường như mọi người. Mang tên mới hợp pháp Marie Adamson.
Người tài xế bỏ nàng xuống trước căn nhà. Marie đi chậm rãi lên căn nhà cũ. Nàng cười một mình, biết đâu Peter chẳng nấp một nơi nào đó để hù nàng? Nhưng rồi Marie thay đồ nằm dài ra giường ngủ. Nàng lại suy nghĩ miên man. Công việc chữa trị cho nàng hoàn tất, rồi thì sẽ ra sao? Nàng sẽ không gặp lại ông Peter? Lúc đó sẽ thế nào? Tuy nhiên đấy chỉ là ý nghĩ không đâu. Nàng biết Peter sẽ không rời hẳn nàng. ông đã thu xếp tổ chức cuộc triển lãm cho nàng ngay sau khi nàng có khuôn mặt mới hoàn chỉnh. ông quan tâm đến nàng như một con người chứ không phải chỉ như một đối tượng của công cuộc giải phẫu của ông.
Marie bỗng ngồi nhổm dậy, soi mình vào gương.
– Ồ, nếu mình phải sống một mình thì cơ sự sẽ ra sao?
Nàng muốn có một người nào để nói chuyện, đẻ họ bảo cho nàng biết rằng nàng không cô đơn, không phải sống một mình. Nàng mân mê chiếc máy ảnh. Không, nàng có nhiều việc tốt đẹp để làm, để suy nghĩ. Thật là điên mới nghĩ là mình cô đơn. Nàng thở dài, và chui vào giường trở lại…
Khoảng gần sáu giờ sáng hôm sau thì Marie thức dậy. Nàng trang điểm, thay đổi y phục và bảy giờ ruỡi thì rời khỏi nhà. Nàng ra khu chợ nông sán và hàng hoa chụp một số hình ảnh. Ghé qua khu Chinatown, rồi ghé trạm thú y nhận lại chú chó Fred. Chín giờ thì nàng đến văn phòng Peter. Peter thấy nàng là kêu lên ngay:
– Lạy chúa tôi, sao hôm nay cô vui vẻ và đẹp quá vậy? Chà, chiếc áo choàng đẹp quá.
Chiếc áo này Marie mới mua ở New Mexicọ Nàng cầ