Insane
Hẹn ước

Hẹn ước

Tác giả: Twentine

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324973

Bình chọn: 9.00/10/497 lượt.



“…”

Dương Chiêu và Trần Minh Sinh xuống xe, Trần Minh Sinh nói Dương Chiêu: “Tìm chỗ ở trước để cất hành lý đã.”

“Ừm.” Dương Chiêu nhìn ra xa, có thể thấy một tòa tháp màu trắng sừng sững giữa núi rừng.

“Chính là ngọn tháp đó.” Dương Chiêu nói.

Trần Minh Sinh đốt thuốc, hít một hơi, ngẩng đầu theo nhìn hướng Dương Chiêu chỉ.

“Em muốn lên đó hả? Lát nữa chúng ta đi.”

Dương Chiêu nhìn chung quanh: “Chúng ta tìm phòng ở đây à?”

“Vào trong một chút.” Trần Minh Sinh nói, “Mình mua vé trước đã.”

“Ừm.”

Bởi vì đang mùa ế hàng, du khách đến Ngũ Đài Sơn không nhiều lắm, nên không có cảnh xếp hàng mua vé. Ví tiền để trong balô của Dương Chiêu, Trần Minh Sinh đi mua vé, Dương Chiêu móc ví tiền ra hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Tính luôn cả xe đi ngắm cảnh bên trong là hai trăm lẻ năm tệ.”

Dương Chiêu gật đầu, lấy bốn trăm mười tệ cho anh.

Trần Minh Sinh đang cúi đầu hút thuốc, thấy Dương Chiêu đưa tiền, anh theo phản xạ đưa tay nhận, vốn định xoay người đi mua vé, kết quả thấy tiền liền dừng lại.

Dương Chiêu: “Sao vậy anh?”

Trần Minh Sinh đặt điếu thuốc lên môi, đưa lại hai trăm cho Dương Chiêu.

Dương Chiêu: “Sao vậy?”

Trần Minh Sinh chống nạng đến chỗ bán vé, vừa đi vừa nói: “Anh không cần mua vé.”

Dương Chiêu thoáng nhìn qua tấm bảng treo chỗ bán vé.

Người già trên 60 tuổi, quân nhân, người tàn tật, phóng viên làm phóng sự được miễn vé vào cửa.

Dương Chiêu nhìn sang bên cạnh, thấy Trần Minh Sinh đang mua vé, cây nạng của anh dựng sát bên, ống quần phải vén lên cao.

Dương Chiêu dời mắt, nhìn về phía tòa tháp màu trắng đứng sừng sững giữa núi rừng…

Chương 39

Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi theo đường cái, bây giờ mới hơn bảy giờ, mặt trời chưa lên cao. Bọn họ bước chậm rãi như đang tản bộ.

Ngũ Đài Sơn không cao lắm, không giống những ngọn núi lấy leo trèo là chính như Thái Sơn hay Hoa Sơn. Ngũ Đài Sơn có vẻ bằng phẳng, rải rác xung quanh là mấy trăm ngôi chùa miếu.

Dương Chiêu nhẹ nhàng ôm cánh tay Trần Minh Sinh, vừa đi vừa ngắm cảnh.

“Anh mệt không?” Đi một lúc, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Anh không mệt.”

Dương Chiêu dừng bước, chỉ vào tảng đá bên cạnh nói với Trần Minh Sinh: “Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”

Trần Minh Sinh: “Nghe lời em vậy.”

Bọn họ bước đến bên cạnh tảng đá, nó không nằm hẳn bên trong nhưng cũng không sát đường. Dương Chiêu đạp trên đá vụn, nói với Trần Minh Sinh: “Ở đây có nhiều đá vụn, anh đi chậm thôi.”

Trần Minh Sinh gật đầu, cúi xuống nhìn đường cẩn thận.

Mặt đá hơi lạnh, Dương Chiêu lót bằng khăn tay, Trần Minh Sinh ngồi xuống, châm một điếu thuốc.

Dương Chiêu hỏi anh: “Anh đói không?”

Trần Minh Sinh: “Anh không đói.” Anh nhìn Dương Chiêu: “Em đói à? Vừa ăn sáng xong mà.”

Dương Chiêu lắc đầu: “Em cũng không đói, em sợ anh mang đồ nhiều bị nặng, chúng ta ăn chút gì đi.”

Trần Minh Sinh cười khẽ: “Ăn thì cũng nhét vô bụng mà, cũng đâu có tiết kiệm được chút sức lực nào cho em đâu.”

Dương Chiêu không thèm nghe anh nói, lấy túi hoa quả trong balô của Trần Minh Sinh ra, cô mở túi lấy một quả táo ra nhìn nhìn.

“Sáng nay anh rửa rồi.” Trần Minh Sinh nhắc.

Dương Chiêu cắn một miếng, ngẩng đầu nhìn ra xa.

Ngắm phong cảnh một lúc, cô quay đầu nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh nhìn chằm chằm về phía trước, ngây người.

Anh mặc áo khoác đen, tay trái đút vào túi áo, tay phải cầm điếu thuốc. Một bên mặt được chiếu rọi dưới ánh sáng nơi núi rừng, có chút không hòa hợp.

Dương Chiêu bỗng nhiên mỉm cười: “Trần Minh Sinh, sao gần đây anh hay ngồi ngây người ra thế?”

Trần Minh Sinh buông mắt, nhẹ nhàng quay sang nhìn cô: “Đâu có.”

Dương Chiêu thản nhiên: “Muốn biết có hay không để lần sau anh ngồi ngây ra đấy, em chụp hình cho anh xem.”

Trần Minh Sinh cúi đầu mỉm cười, đặt điếu thuốc lên miệng, rồi lại ngẩng đầu xoa xoa gáy Dương Chiêu.

“Em muốn đến ngọn tháp kia đúng không?” Trần Minh Sinh nói, “Chúng ta đến đó tìm chỗ ở.”

“Ok.”

Trần Minh Sinh nhìn quả táo trong tay Dương Chiêu, cô mới ăn được một phần ba. Anh hỏi: “Ăn không hết?”

Dương Chiêu cúi đầu nhìn, xong lại nói: “Để lát em ăn tiếp.”

“Ăn không hết thì đừng cố, đưa cho anh.” Trần Minh Sinh lấy quả táo trong tay Dương Chiêu, cắn mấy miếng đã hết phân nửa.

Dương Chiêu trố mắt nhìn anh.

Trần Minh Sinh ăn táo xong, Dương Chiêu lấy hạt bỏ vào cái túi nhỏ, nhét vào balô.

“Đi thôi.” Trần Minh Sinh nói.

Đi theo đường cái một lúc, bọn họ đến một vùng đất rộng rãi, nhìn giống nơi tụ tập buôn bán. Có một số cửa hàng bán đồ lưu niệm và đặc sản địa phương.

Trần Minh Sinh nhìn quanh: “Sao nơi này cũng bán đồ của tăng ni Ấn Độ thế này?”

Dương Chiêu nói: “Ngũ Đài Sơn là nơi duy nhất ở Trung Quốc có cùng đăng đàn giảng kinh Phật của người Hán và Tây Tạng nên bán những đồ này cũng bình thường.”

Dương Chiêu nhìn về phía quảng trường, phía sau có nhiều cửa hàng bán dụng cụ nhà Phật, bên cạnh là phố ăn uống, vào sâu bên trong có rất nhiều nhà nghỉ.

Trần Minh Sinh nói: “Chúng ta ở bên kia nhé?”

Dương Chiêu đứng tại chỗ, nhìn về khu nhà nghỉ không nói gì.

Trần Minh Sinh đã quen với