
thét truyền qua từng toa tàu, vô cùng rõ ràng. Mấy người thanh niên ngay lập tức đứng lên, định đi về phía trước xem náo nhiệt, người nhân viên ý thức được, lập tức quay đầu, “Mọi người đừng di chuyển, đừng di chuyển!”
Cô ấy nói với Dương Chiêu: “Trước hết cô cũng tìm một chỗ ngồi đi.”
Dương Chiêu thấy cô ấy lấy bộ đàm ra, “Ở toa số 8 có đánh nhau, toa số 8, nhanh lên một chút.”
Dương Chiêu nghe cô nhân viên nói xong, xoay người bước đi trước tìm Trần Minh Sinh.
“Này cô ơi!” Cô nhân viên kêu một tiếng, không gọi được Dương Chiêu quay lại.
Trong toa tàu của bọn họ đã chen chúc rất nhiều người, người trong toa và cả những người ở toa sau dồn hết về đây, bao vây thành một vòng tròn ở khu toilet.
“Ôi trời, bắt nạt người tàn tật kìa.”
Dương Chiêu bị che khuất không nhìn thấy bên trong, nghe có người nói như vậy, ngay lập tức trong lòng cô cảm thấy thấp thỏm.
“Xin nhường đường một chút.” Dương Chiêu liều mạng chen về phía trước, “Xin nhường đường một chút!”
Thật vất vả cô mới chen ra được khỏi đám người, vừa nhìn lên đã thấy người đàn ông kia vòng cánh tay về phía Trần Minh Sinh.
Nạng của Trần Minh Sinh rơi bên cạnh, anh không thể đứng được bằng một chân, đang ngã trên mặt đất. Lúc ngã xuống, anh cũng lôi người đàn ông kia ngã cùng.
Ngoài cái chân kia, thực ra Trần Minh Sinh cao hơn nhiều so với gã nọ, anh nắm cổ tay gã tách từng ngón tay ra, bẻ ngoặt cánh tay gã về phía sau, tay kia bóp phía sau cổ gã, đập mặt gã vào cửa toilet.
Anh cắn chặt hàm răng, ánh mắt rất vô tình, có thể cảm giác được anh ra tay nặng thế nào.
Dương Chiêu vốn định gọi anh, nhưng cô bị ánh mắt của anh hù dọa.
Ánh mắt của anh xưa giờ đều bình thản, có lúc hơi âm u, có lúc lại ánh lên vẻ trêu chọc, nhưng cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn thế này của anh bao giờ.
Anh xuống tay không chút do dự, cũng không quan tâm mình có khiến đối phương bị thương hay không.
Gã đàn ông bị dập đầu quá đau, vẻ mặt trở nên hết sức dữ tợn.
Khuôn mặt Trần Minh Sinh trong bóng tối lộ vẻ u ám khó hiểu, anh ấn chặt đầu gã kia xuống sàn tàu.
Anh ngẩng đầu, muốn xem thử nhân viên bảo vệ đã lại chưa, nhưng vừa ngẩng mặt lên lại thấy Dương Chiêu.
Khoảnh khắc đó thời gian dường như dừng lại.
Dương Chiêu nhìn ánh mắt anh có chút kỳ lạ, hình như là nghi hoặc, mà cũng dường như là xa lạ.
Cô không lui lại, cũng không tiến lên. Còn Trần Minh Sinh vẫn giữ chặt gã đàn ông kia, gã bị bóp đến mức cổ nổi gân xanh, thở hồng hộc.
Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ tới.
“Đừng tụ tập nữa. Ngồi vào chỗ!” Nhân viên bảo vệ quát lên, người vây xung quanh tản ra, quay lại chỗ ngồi của mình. Nhân viên bảo vệ xông tới bên cạnh Dương Chiêu, quát Trần Minh Sinh: “Thả người ra!”
Trần Minh Sinh vẫn nhìn Dương Chiêu, dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Hai nhân viên bảo vệ đi tới, một người kéo cánh tay Trần Minh Sinh.
“Buông tay! Đứng lên!”
Dương Chiêu thấy bọn họ kéo Trần Minh Sinh đứng lên, cô tiến lên một bước, nhân viên bảo vệ trừng mắt nhìn cô, “Trở lại chỗ ngồi!”
“Tôi đi cùng với anh ấy.” Dương Chiêu nói.
Trần Minh Sinh nhìn cô, nhân viên bảo vệ sửng sốt, quay đầu nói với Trần Minh Sinh: “Đứng cho vững!”
Một nhân viên bảo vệ nhặt cây nạng lên đưa cho Trần Minh Sinh, “Đứng vững, xuất trình chứng minh thư.”
Gã kia đứng lên, chỉ vào Trần Minh Sinh, la hét: “Đồng chí bảo vệ, anh ta tùy tiện đánh người!”
Trần Minh Sinh vẫn luôn nhìn Dương Chiêu, Dương Chiêu hơi sốt ruột, ánh mắt cô ý bảo Trần Minh Sinh anh mau nói gì đó đi. Lúc này Trần Minh Sinh mới chuyển ánh mắt về phía nhân viên bảo vệ, thấp giọng nói: “Trong toilet còn.”
Nhân viên bảo vệ nhìn cửa toilet, hỏi: “Còn gì?”
Người đàn ông kia hét lớn: “Đồng chí bảo vệ, anh ta đánh người! Anh mau bắt anh ta đi!” Gã ta ôm mặt, khom lưng, tỏ vẻ rất khó khăn.
Nhân viên bảo vệ liếc qua gã: “Đừng ồn ào nữa, xuất trình chứng minh thư.”
Gã đàn ông kia từ từ lấy bóp tiền trong túi quần ra.
Nhân viên bảo vệ quay đầu nhìn Trần Minh Sinh, “Trong toilet có gì?” Anh ta kéo cửa toilet, kéo cả hai cánh, nhưng bên trong lại bị khóa.
Trần Minh Sinh vỗ nhẹ lên bả vai nhân viên bảo vệ, hạ thấp giọng nói: “Mở cửa đi.”
Nhân viên bảo vệ gõ cửa toilet, “Có người không?”
Bên trong không có tiếng động nào.
Anh ta dùng hết sức gõ cửa, hỏi lại: “Có ai trong đó không! ?”
Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ.
Lúc này anh ta cũng thấy có chút kỳ lạ, nên lấy chùm chìa khóa ra mở cửa.
Tuy nhiên lúc anh ta kéo cửa, bên trong rõ ràng có lực ngăn lại.
Nhân viên bảo vệ: “Ai trong đó! ?”
Anh ta nắm tay nắm cửa dùng sức kéo mạnh, cửa vừa mở ra, lại lập tức bị đóng lại.
Bên trong có bóng của một người đàn ông chợt lướt qua rồi bị che khuất.
Nhân viên bảo vệ quát: “Ra ngoài ngay!”
Anh ta kéo tay nắm cửa, vừa quát vừa kéo, nhưng hai ba lần đều bị người ở bên trong kéo lại.
Lúc anh ta định quát thêm lần nữa thì một bàn tay đã đưa sang nắm chặt tay nắm cửa. Nhân viên bảo vệ sửng sốt, quay đầu nhìn. Vừa quay đầu đã thấy Trần Minh Sinh tay trái bám vào tường mượn lực, tay phải nắm tay vặn cửa, cắn chặt răng dùng sức kéo.
Người bên trong