Hẹn ước

Hẹn ước

Tác giả: Twentine

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324114

Bình chọn: 10.00/10/411 lượt.

đây?”

Dương Chiêu nói: “Em đưa Tiểu Thiên đi học rồi qua luôn.”

Trần Minh Sinh tính toán thời gian, lại hỏi: “Vậy em đến được một lúc rồi.”

“… Ừ.”

“Sao không gọi điện cho anh?”

“Em sợ anh đang đi làm.” Dương Chiêu nói.

Trần Minh Sinh mỉm cười: “Sau này, muốn tìm anh thì cứ gọi điện cho anh.”

“Được.”

Đây là lần thứ hai Dương Chiêu đến nhà Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh đưa cô vào phòng ngủ, rót cho cô một cốc nước ấm.

Dương Chiêu nhận lấy, uống một ngụm.

Trần Minh Sinh đứng trước mặt cô, Dương Chiêu ngửa đầu nhìn anh.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo lông cừu màu xám, tóc buộc lên, khuôn mặt thuần khiết. Trần Minh Sinh nhìn một lúc, đưa tay vuốt tóc cô.

Dương Chiêu cảm giác được bàn tay ấm áp của anh, bất chợt cúi đầu, rụt cổ lại.

Đúng lúc này, bụng Dương Chiêu kêu ọt ọt, âm thanh tuy nhỏ nhưng trong căn phòng im lặng nghe rất rõ ràng.

Mặt Dương Chiêu ửng đỏ.

Nhưng Trần Minh Sinh lại không biểu hiện gì, anh hỏi Dương Chiêu: “Em chưa ăn sáng à?”

Dương Chiêu gật đầu: “Chưa.”

Trần Minh Sinh hỏi cô: “Em muốn ăn gì, anh nấu cho em.”

Dương Chiêu giương mắt: “Có món gì?”

Trần Minh Sinh hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”

Dương Chiêu nói: “Mì gói.”

Trần Minh Sinh khẽ cười: “Sao cuối cùng em lại chọn mì gói?” Anh chống nạng quay người ra khỏi phòng. Dương Chiêu cầm cốc nước theo sau anh.

Bếp nhà Trần Minh Sinh nhỏ đến đáng thương, hai người cùng vào rất chật. Trần Minh Sinh nói với Dương Chiêu: “Hay là em lên nhà chờ đi, làm xong anh mang lên cho em.”

Dương Chiêu hỏi anh: “Em ở đây có làm phiền anh không ?”

Trần Minh Sinh lắc đầu, “À không.”

“Vậy em ở đây.” Dương Chiêu nói.

Trần Minh Sinh lấy một gói mì giấy trong tủ gỗ, đặt sang bên cạnh. Sau đó lại lấy một cái nồi nhỏ, lấy nước đặt lên bếp. Trần Minh Sinh quay đầu nhìn Dương Chiêu : “Lấy cho anh quả cà chua.”

Dương Chiêu đi theo hướng anh chỉ, lấy hai quả cà chua trong cái rổ tre ở góc bếp. Trần Minh Sinh để gậy sang một bên, đứng một chân, anh xả nước vào bồn rửa bên cạnh.

Dương Chiêu đưa cà chua cho anh, đứng nhìn anh rửa.

Trần Minh Sinh đứng ngược hướng ánh nắng hắt vào từ ban công. Dương Chiêu cảm thấy có lẽ bản thân quá mệt mỏi, Bóng dáng Trần Minh Sinh trong mắt cô nhẹ nhàng như một bức ảnh lại tinh tế khiến cô không kìm chế được, chỉ muốn ôm lấy anh.

Anh cúi đầu, im lặng rửa đồ. Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy.

Dương Chiêu chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng vòng tay ôm anh từ phía sau.

Trần Minh Sinh chống tay lên bồn rửa, giữ người đứng vững, sau đó khẽ cười hỏi cô: “Em không chê nơi này chật chội à.”

Dương Chiêu không nói gì, cô nghiêng mặt, nhẹ nhàng áp lên lưng Trần Minh Sinh, sau đó lắc đầu.

Trần Minh Sinh tiếp tục rửa đồ.

Dương Chiêu thấy trong góc bếp sáng sủa có khoai tây và đậu ve, cô nhìn chiếc rổ tre đựng đồ ăn, như đầy say mê.

Trần Minh Sinh tắt nước: “Rửa xong rồi.”

Dương Chiêu không nhúc nhích.

Trần Minh Sinh cười cười, anh đứng thẳng người, cảm giác được đỉnh đầu cô ngay sau lưng.

“Em cứ ôm như thế, sao anh nấu mì được.”

Dương Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trần Minh Sinh xoay người, Dương Chiêu đứng ngay phía sau anh. Bọn họ gần sát nhau.

Dương Chiêu cúi đầu, cô thấy Trần Minh Sinh vén cao ống quần lên, cô ngẩng đầu lại nhẹ nhàng đưa tay chạm chân anh.

Chân Trần Minh Sinh khẽ run, anh hỏi: “Sao vậy.”

Tay Dương Chiêu đặt lên phần chân bị mất của anh, cảm giác ở nơi đó rất kỳ lạ.

Chân của anh bị tổn thương quá nặng, nên thường không còn cảm giác gì nữa, nhưng hiện tại cách một lớp quần, qua làn da, Trần Minh Sinh lại cảm giác được lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của Dương Chiêu đang nhẹ nhàng vuốt ve, truyền hơi ấm vào tận bên trong.

Đó là một sự vuốt ve tràn đầy cảm xúc.

Anh hơi lui ra sau.

Dương Chiêu buông tay, ngẩng đầu nhìn anh.

Cô nói với Trần Minh Sinh: “Anh nấu mì tiếp đi.” Nói xong, cô xoay người định trả lại chỗ cho Trần Minh Sinh.

Vừa quay đi, đã bị ai đó kéo lại.

Một tay Trần Minh Sinh cầm hai quả cà chua, tay kia kéo cánh tay Dương Chiêu, khẽ giữ cằm cô, cúi xuống hôn.

Nụ hôn của Trần Minh Sinh tựa như khoảng sân này, căn phòng này, vừa cổ xưa lại vừa bình yên. Dương Chiêu ngửi thấy mùi hương trên người anh, không giống mùi nước hoa không thay đổi theo thời gian trên người Tiết Miểu, trên người Trần Minh Sinh có mùi xà phòng nhè nhẹ, hòa cùng thân thể ấm áp của anh, quấn quanh người Dương Chiêu… Cô cảm thấy lúc này cô như hòa vào bóng dáng ngược sáng khi nãy.

Trần Minh Sinh hôn Dương Chiêu không lâu liền buông cô ra, anh cúi đầu nhìn cô: “Ở đây rất chật, em vào nhà chờ đi, nấu xong anh sẽ mang cho em.”

Dương Chiêu gật đầu, xoay người ra khỏi bếp.

Nước đã sôi, Trần Minh Sinh thả mì vào nồi, cắt một quả dưa leo và thái cà chua bỏ tiếp vào nồi.

Nêm gia vị xong, Trần Minh Sinh đứng trước bếp, lẳng lặng nhìn ngọn lửa màu xanh bập bùng dưới nồi.

Một lát sau, mì chín mềm, Trần Minh Sinh tắt bếp, múc ra tô, sau đó quay sang lấy nạng.

Lúc chạm vào miệng tô, cảm giác nóng muốn phỏng tay.

Trần Minh Sinh chỉ có thể bưng một tay, tay kia anh phải chống nạng, anh cũng không thể đi quá nhanh vì nước mì sẽ đổ r


Polaroid