
lớn.
Đối diện cô là một dãy núi tuyết nguy nga, đồ sộ.
Hiện giờ rõ ràng là bầu trời xanh thẳm, mặt tuyết trắng tinh, hồ nước xanh biếc; nhưng bức tranh của cô lại mang sắc lửa đỏ rực.
Vừa nhạt nhòa vừa đỏ đậm rực rỡ, tựa như đang bùng cháy.
Ngọn núi trong tranh và ngọn núi hiện thực tựa như hai thế giới đối lập.
Chẳng trách, có người bảo cô vẽ không giống.
Nhưng mặc kệ người khác bảo sao, cô vẫn ngồi im lặng tại chỗ. Cô mặc một chiếc váy liền thân thật dài, tóc tết bím, tỉ mẩn xem bức tranh mình vẽ, từng nét từng nét tăng thêm sắc màu trên đó.
Cách đó không xa, tiếng đánh nhau nghe rõ mồn một.
Nhưng cô không hề xoay người lại dù chỉ một lần.
Trong mắt cô chỉ có ngọn núi tuyết kia.
Ngọn núi tuyết trong truyền thuyết thấp thoáng xa xôi, từng cụm mây trắng bồng bềnh trôi nổi. Nó tựa như một giấc mộng, làm cho người ta vừa như mơ màng vừa như bừng tỉnh.
Tuyết sơn, núi tuyết.
Nếu có thể trông thấy tuyết sơn, nếu có thể tiên đoán vận mệnh.
Nếu thời gian có thể quay ngược, nếu năm tháng có thể trở về.
Vị khách qua đường đó liệu có thể bước vào giấc mộng của bạn.
Mà bạn, có bằng lòng ngoảnh đầu lại…
Chương 61
Ước chừng một tháng, Quách Tử mới tìm được đồn cảnh sát kia.
Hắn ta tìm chậm, không phải vì quá trình tìm kiếm phức tạp mà là hắn ta vốn không để tâm.
Thật ra hắn không quá xem trọng chuyện này, dù sao đó không phải là chuyện của hắn. Hắn lại là người mới, không biết những chuyện đã xảy ra, cho nên việc Bạch Cát vẫn luôn quan tâm đến Giang Danh giờ đã tàn phế khiến hắn hơi đố kỵ.
Lúc điều tra ra được đồn cảnh sát đó ở Ngũ Đài Sơn, theo ý của Bạch Cát thì hắn phải tự mình đến hỏi hoặc là tìm tên phóng viên đã chụp ảnh lúc ấy.
Nhưng Quách Tử làm biếng.
Bạch Cát cho hắn mấy ngày, vừa đúng vào dịp sinh nhật bạn gái hắn. Quách Tử vốn không tự đến đó, chỉ gọi một cuộc điện thoại đến đồn cảnh sát, rồi lén trộm thời gian dẫn bạn gái đi chơi Cửu Trại Câu.
Hắn gọi đến đúng giữa trưa. Gã giả vờ như mình đang tìm thân nhân.
“Alo? Alo? A, xin chào đồng chí cảnh sát, cho tôi hỏi đây có phải đồn cảnh sát Ngũ Đài Sơn không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Hắn dùng lý do mình đã chuẩn bị sẵn thuật lại một lượt, sau đó hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có thể giúp tôi việc này không?”
Viên cảnh sát trong điện thoại đáp: “Ái chà… tôi không rõ chuyện này lắm, để tôi hỏi giúp anh.”
Quách Tử vội nói: “Được, được, làm phiền đồng chí quá.”
Viên cảnh sát hình như nói với vào trong văn phòng hỏi ai đó, Quách Tử loáng thoáng nghe anh ta nói: “Ngày hôm đó hả?”
“… Ừ đúng, là ai phụ trách?”
“…Được.”
Sau đó anh ta trả lời Quách Tử: “Anh chờ một lát.”
Viên cảnh sát gọi to ra phòng ngoài: “Chú Khưu … chú Khưu có ở đó không?”
Một lát sau có một người tới, xem ra đó chính là chú Khưu.
Chú Khưu hỏi: “Có án gì hả?”
Viên cảnh sát: “Có người hỏi một vụ án, bảo là người chụp trên báo trông giống người anh trai đã bỏ nhà ra đi, vụ án đó chú chịu trách nhiệm mà.”
Chú Khưu: “Vụ án nào?”
Viên cảnh sát: “Cháu không biết, hình đăng trên báo là do phóng viên chụp ở đồn cảnh sát chúng ta. Chú quên rồi à? Vì vụ này mà cấp trên dạy dỗ chúng ta một trận đó.”
Chú Khưu im lặng một lát, lúc mở miệng lại giọng chú cũng cao hơn.
“A, a, tôi biết rồi, đưa đây, để tôi nói chuyện với anh ta.”
Chú Khưu bắt máy, hỏi người ở đầu dây bên kia: “Alo, xin chào, tôi là người chịu trách nhiệm vụ án đó, anh có gì muốn hỏi?”
Quách Tử cảm thấy hết sức dễ dàng, hắn hỏi chú Khưu: “Các đồng chí cảnh sát vất vả quá, người đứng dựa vào tường trong ảnh chụp, đồng chí còn nhớ không?”
Chú Khưu không hề do dự đáp: “Tôi vẫn nhớ, có chuyện gì vậy, cậu ấy là anh trai cậu?”
Quách Tử bắt đầu giả vờ: “Tôi thấy giông giống, anh ấy đã bỏ nhà đi hơn mười năm, cả nhà đang tìm anh ấy. Xin đồng chí cảnh sát giúp đỡ, lúc đó vì sao anh ấy bị bắt đến đồn cảnh sát vậy?”
Chú Khưu trả lời: “Vì hít ma túy.”
Quách Tử bị dọa hoảng sợ, vì vấn đề nghề nghiệp nên vừa nghe dính dáng đến ma túy hắn đặc biệt mẫn cảm, hơn nữa những lời này còn từ miệng cảnh sát, lúc hắn lên tiếng giọng nói hơi run run.
“Hít… hít ma túy?”
Chú Khưu nói: “Đúng! Lúc đó anh ta đi tàu hỏa, đúng lúc lên cơn nghiện phải vào toilet hút chích, anh ta bị bắt. Cậu xem trong bài báo đó còn có mấy người, đều là vậy hết. Sao vậy, cậu có chuyện gì sao?”
“Không, không, không, tôi… tôi chỉ hơi ngạc nhiên.” Quách Tử vội giải thích: “Ôi, ôi, sao anh trai tôi lại nghiện thứ đó chứ?”
Chú Khưu hình như bật cười: “Ai mà biết, lúc đó chúng tôi chỉ tạm giam vài ngày rồi thả ra, cậu muốn tìm anh cậu thì chúng tôi không có manh mối gì rồi.”
Quách Tử: “Vậy… thông tin trên chứng minh của anh ấy… đồng chí có thể cho tôi biết chút ít được không?”
“Hả?”
“Tôi chỉ muốn xác nhận, xác nhận lại chút thôi.”
Chú Khưu: “Cậu chờ một lát.”
Quách Tử nghe thấy tiếng gõ bàn phím, có lẽ khoảng năm sáu phút, chú Khưu lại lên tiếng, đọc một dãy số chứng minh rồi lại nói: “Số chứng minh này, cậu xem có phải là anh trai cậu không, người này tên là Giang Danh.”
Quách Tử trả lời: “A, đúng rồi, đúng rồi, anh ấy tên Giang Danh. Vậy…” Quách Tử đã hỏi