Hẹn ước

Hẹn ước

Tác giả: Twentine

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324312

Bình chọn: 7.00/10/431 lượt.

u lĩnh trong chuyện tình cảm… chỉ do chúng còn chưa va chạm, chưa có nhiều điều để bận tâm.”

“Tiểu Chiêu.” Cuối cùng Tiết Miểu kết luận: “Em không phải học sinh trung học.”

Dương Chiêu dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy.

“Anh muốn ở đây bao lâu?”

Tiết Miểu thản nhiên: “Anh đang tự nghỉ phép.”

“Nghỉ phép?” Dương Chiêu không thể không kinh ngạc, tuy rằng con người Tiết Miểu rất am hiểu ý vị cuộc sống, nhưng anh ta rất hiếm khi nghỉ ngơi. Có nhiều lúc Dương Chiêu cảm thấy, thú vui lớn nhất của anh ta chính là tiền.

Đương nhiên, anh ta rất thích săn lùng đồ cổ, điều này anh ta giống Dương Chiêu.

Dương Chiêu: “Anh muốn ở thì cứ ở, em phải làm việc đây.”

“À, đúng rồi.” Tiết Miểu dường như chợt nhớ ra điều gì, “Quên nói với em một việc, anh cho phép em tạm nghỉ.”

Dương Chiêu nhíu chặt mày: “Tiết Miểu, anh không sao thật chứ?”

Tiết Miểu rất nghiêm chỉnh trả lời cô: “Không sao cả, thật sự không có gì.”

“Em không cần làm việc nữa à?”

“Đương nhiên sẽ làm.” Tiết Miểu đáp: “Chẳng qua không phải bây giờ. Với tâm trạng của em bây giờ, à, có lẽ là anh không muốn đống đồ gốm đó có kết cục giống điện thoại của em.”

Dương Chiêu trầm mặc.

Bốn ngày trước, hôm đó Tiết Miểu chạy tới đây, khi đó Dương Chiêu đã ở lì trong nhà liên tục mấy hôm, cô vẫn luôn làm việc, di động đặt ngay bên cạnh bàn làm việc.

Vì một vài nguyên nhân đã biết, Dương Chiêu không thể tập trung, cô muốn dùng công việc phân tán sức lực, nhưng hiệu quả rất thấp. Dù cô đặt điện thoại ở chỗ nào, cô đều bất giác thoáng nhìn nó, cô cố ép bản thân mình không được nghĩ, không được nhìn. Nhưng mỗi một giờ trôi qua, cô vẫn lấy điện thoại ra xem, sau đó nhìn màn hình trống hoác ngẩn ngơ.

Mỗi lần di động reo vang, tim cô bất tri bất giác đập nhanh hơn, nhưng kết quả không phải cuộc gọi tiếp thị thì là tin nhắn rác, Dương Chiêu chỉ nghe một câu lập tức ngắt máy.

Cô căm hận cuộc sống thế này.

Cho nên hôm đó Tiết Miểu đến, nài nỉ lôi kéo cô ra khỏi nhà, anh ta đãi cô một bữa rồi thuận tiện đi dạo quanh một vòng.

Buổi tối, cô và Tiết Miểu đi trên dạo trên con đường nhỏ, lúc đi ngang qua một cây cầu, Dương Chiêu đứng bất động trên cầu.

Tiết Miểu quan sát biểu cảm trên mặt cô, anh ta có cảm giác giây tiếp theo cô sẽ nhảy xuống cầu, anh ta bị dọa chết khiếp. Tiết Miểu nắm chặt cổ tay Dương Chiêu gọi: “Tiểu Chiêu, tiểu Chiêu?”

Đương nhiên Dương Chiêu sẽ không nhảy sông, cô bình thản liếc nhìn Tiết Miểu, sau đó quay đầu dùng hết sức ném di động ra xa.

Chiếc di động vẽ một đường vòng cung trên không trung sau đó rơi tõm xuống nước.

Tuy không phải Dương Chiêu nhảy xuống, nhưng Tiết Miểu vẫn hơi kinh ngạc. Anh ta nhìn mặt nước đang dao động, rồi quay sang nhìn Dương Chiêu, cuối cùng bật cười.

“Ái chà…” Tiết Miểu cảm thán: “Tiểu Chiêu, em thật là…”

Dương Chiêu không để ý anh ta, sau khi ném điện thoại xong cô xoay người bỏ đi.

Tiết Miểu dõi theo bóng cô, anh ta trầm mặc.

Dương Chiêu sống nội tâm, vui buồn không thể hiện ra mặt, có thể nói cô rất hiếm khi biểu đạt tình cảm.

Ngày hôm đó, Tiết Miểu biết Dương Chiêu có tâm sự.

“Nghỉ hay không là chuyện của anh, em về phòng đây, anh cứ tùy ý.” Dứt lời Dương Chiêu quay người vào phòng sách.

Cô ngồi bên bàn, tiện tay cầm một quyển sách lên xem.

Không lâu sau, Tiết Miểu bước vào, Dương Chiêu biết nhưng không hề ngẩng đầu.

Tiết Miểu vào phòng, ngửi được mùi màu vẽ nồng nặc. Anh ta bước đến giữa phòng sách, lặng im ngắm nhìn một bức tranh.

Xem cẩn thận đó là một bức tranh chưa hoàn thành, có lẽ đã vẽ được một phần ba. Nó được đặt ngay ngắn trên giá vẽ, bên cạnh đặt một cái ghế, dưới giá vẽ là đống màu vẽ và khay pha màu.

Màu sắc bức tranh rất hài hòa, cảnh trong bức tranh là đêm tối, dường như đang ở trong một gian phòng, một căn phòng u ám, sắc xanh dương hòa với sắc tím đậm tới mức tối đen.

Trong phòng có một khung cửa sổ, khung cửa chỉ hé ra một khe nhỏ hẹp, có thể thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm xanh sẫm lạnh lẽo.

Ở xa xa dường như có thứ gì đó, hình ảnh không rõ ràng mà là một vùng mờ nhạt.

Tiết Miểu dừng chân trước bức tranh rất lâu.

Dương Chiêu cuối cùng bỏ sách xuống: “Anh đang xem gì đấy?”

Tiết Miểu không ngoảnh đầu đáp: “Xem tranh của em.”

Dương Chiêu cũng lướt nhìn bức tranh kia, nhưng cô nhanh chóng dời mắt, là cô vẽ bức tranh đó, nhưng cô không thể bình thản ngắm nhìn nó.

Dương Chiêu cúi đầu, Tiết Miểu hỏi: “Đã lâu chưa cầm bút, thật không ngờ kỹ xảo của em vẫn thuần thục.”

Dương Chiêu thản nhiên: “Ông chủ Tiết đã từng gặp rất nhiều danh họa, em chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

“Không giống đâu.” Tiết Miểu trả lời: “Không giống đâu, Tiểu Chiêu. Tranh của em cho cảm giác lạnh lùng nhưng lại đầy nhiệt tình. Em chưa từng nói với anh sao em có thể vẽ những bức tranh như vậy được.”

Dương Chiêu thuận tay lật một trang sách: “Anh chưa từng hỏi em.”

“Nếu anh hỏi, em sẽ nói ư?”

Tầm mắt Dương Chiêu giống như dừng trên quyển sách nhưng tựa như không phải, cô bình thản trả lời: “Dù là chuyện gì, anh phải hỏi rồi mới biết.”

“Vậy anh hỏi em …”

Dương Chiêu sửng sốt, Tiết Miểu bước đến cạ


XtGem Forum catalog