Insane
Hẹn ước

Hẹn ước

Tác giả: Twentine

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324353

Bình chọn: 8.00/10/435 lượt.

: “Sau này có chuyện gì anh cứ tìm em.”

Trần Minh Sinh cúp máy, di động cũng vừa hết pin.

Anh nhìn di động tự tắt nguồn, thở phào nhẹ nhõm.

Có thể yên tâm rồi ư? Vẫn chưa hẳn.

Trần Minh Sinh thả mình xuống giường, một tay ôm trán, xoa mạnh huyệt thái dương.

Dương Chiêu…

Dương Chiêu…

Vẫn là Dương Chiêu…

Trần Minh Sinh không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ gì, anh đứng bật dậy, cầm nạng bước ra cửa.

Anh chạy xe xuống gara tầng hầm một tòa nhà đỗ ở đó, rồi chạy vội ra ngoài bắt một chiếc taxi.

Sau khi lên xe, tài xế ngáp dài, liếc nhìn cây nạng của Trần Minh Sinh rồi hỏi: “Anh đi đâu?”

Trần Minh Sinh đóng cửa xe, ánh mắt thâm trầm. Anh đặt cây nạng ở ghế sau, thấp giọng đáp: “Sân bay.”

Chương 52

Dương Chiêu mở cửa, mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông đang cười tủm tỉm đứng đó.

“Tiết Miểu, công ty của anh phá sản rồi sao?”

Tiết Miểu tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Dương Chiêu: “Sao em biết?”

Dương Chiêu không có tâm trạng đùa với anh ta, cô hừ lạnh quay người vào nhà.

Tiết Miểu theo sau cô, đóng cửa lại. Anh ta vừa cởi giày ở vùng đệm huyền quan vừa hỏi: “Tiểu Chiêu, có gì ăn không?”

* Huyền quan là từ trong phong thủy, là “vùng đệm giảm xung đột” ở giữa cửa lớn và phòng khách, giúp người đi vào căn nhà có thể tĩnh khí, thu liễm tinh thần, đồng thời cũng là con đường tất yếu dẫn khí vào nhà. Nói nôm na là khu vực để tránh cửa lớn xộc thẳng vào phòng khách, với các nhà chung cư có không gian không lớn họ thường dùng 1 bức bình phong, 1 tấm kính, một cái bàn hoặc tủ giày để chia khu vực ngăn cách.

Dương Chiêu: “Anh xem nhà em là khách sạn, thứ gì cũng chuẩn bị đầy đủ cho anh à?”

Tiết Miểu: “Nhà em còn hơn hẳn khách sạn.”

Anh ta thay dép, đi tới đi lui trong phòng cuối cùng anh ta vào luôn bếp.

“Tiểu Chiêu.” Tiết Miểu ló nửa đầu ra khỏi phòng bếp: “Làm cho anh chút cơm đi.”

Dương Chiêu ngồi trên sô pha trả lời: “Không có gạo.”

Tiết Miểu hỏi: “Vậy… có gì ăn không?”

Dương Chiêu đáp: “Không.”

“…” Tiết Miểu bất lực tựa vào cửa bếp: “Tiểu Chiêu, vậy em bày phòng bếp để ai dùng vậy?”

Dương Chiêu ngồi trên sô pha, cô đang lặng yên suy nghĩ, lẩm bẩm: “Đúng vậy, rốt cuộc để ai dùng…”

Người đàn ông đó đã đi hơn một tháng, không hề có chút tin tức.

Dương Chiêu quên mất mình đã bao lần giật mình thảng thốt tỉnh dậy, nhìn căn phòng tối tăm, rồi rơi vào khoảng trầm ngâm ngơ ngẩn.

Tiết Miểu ngồi xuống đối diện Dương Chiêu, thấp giọng: “Tiểu Chiêu, anh rất lo cho em.”

Dương Chiêu nâng mắt thản nhiên đáp: “Không cần đâu, em không sao.”

Tiết Miểu: “Bộ dáng em bây giờ không giống vẫn ổn.”

Dương Chiêu châm một điếu thuốc, tựa người vào sô pha, “Cho nên anh một tuần đến ba lượt?”

Tiết Miểu: “Đúng vậy.”

Dương Chiêu: “Anh mặc kệ công ty của anh à?”

Tiết Miểu: “Anh thừa nhận là anh con buôn từ đầu tới chân, nhưng Tiểu Chiêu à, anh chưa ham tiền tới mức mê muội, anh còn chuyện quan trọng hơn tiền bạc.” Tiết Miểu thoáng nhìn Dương Chiêu, khẩn khoản: “Ví dụ như em.”

Sự thừa nhận thản nhiên của anh ta khiến Dương Chiêu thoáng khựng lại. Cô nhìn vào mắt Tiết Miểu. Đôi mắt Tiết Miểu rất đẹp, nó mang một vẻ đẹp pha lẫn hai dòng máu. Dương Chiêu không thể không thừa nhận, lần đầu tiên gặp anh ta, cô đã bị hấp dẫn bởi bề ngoài của anh.

Dương Chiêu bỗng thốt: “Tiết Miểu, anh đã ly hôn.”

Giọng cô cực kỳ chắc chắn, Tiết Miểu không muốn giấu diếm, bất đắc dĩ đáp: “Em nhận ra rồi à.”

Dương Chiêu không nói gì, đưa thuốc lên miệng.

Tiết Miểu thấy thái độ của Dương Chiêu, anh ta chầm chậm lắc đầu: “Tiểu Chiêu, em không thể như vậy …”

Dương Chiêu: “Em thế nào?”

Tiết Miểu: “Em đã nhận ra cuộc sống đau khổ của anh từ lâu, nhưng em vẫn mãi đắm mình trong thế giới của mình, chẳng hề quan tâm anh. Bây giờ em mới tỉnh lại từ thế giới kia, em cần tìm người có cùng cảm giác với mình nên mới chú ý tới anh.”

Dương Chiêu hạ điếu thuốc xuống nói: “Vậy sao anh không nói cho em biết.”

Tiết Miểu không trả lời, vào lúc anh ta không cười, trong đáy mắt ẩn hiện một sự vắng lặng rất độc đáo.

Bỗng Dương Chiêu khẽ bật cười: “Tiết Miểu, anh thật thông minh.”

Đây chắc chắn là một câu khen ngợi, nhưng sau khi Tiết Miểu nghe nét mặt lại không hề vui vẻ.

Anh thật thông minh.

Dương Chiêu nghĩ vậy.

Lúc chưa nắm chắc sẽ không ra tay. Tình cảm và kinh doanh rất khác nhau, Tiết Miểu không hề mạo hiểm trong thế giới này. Anh ta thông minh mập mờ với mục tiêu, chăm sóc mục tiêu thật chu đáo, đợi đến khi anh ta cảm nhận được mục tiêu cũng có cảm giác với anh ta, anh ta mới thật sự buông thả bản thân.

Thật ra trước đây Dương Chiêu cũng giống anh ta.

“Anh không hề lo lắng.” Tiết Miểu nói: “Em không có khả năng ở bên anh ta.”

Dương Chiêu giương mắt nhìn anh ta.

Tiết Miểu: “Em có còn nhớ những lời anh nói lúc trước không, Tiểu Chiêu, thời gian đó em tựa như cô học sinh trung học lần đầu nếm được mùi vị mối tình đầu, em biết vì sao lại là học sinh không?”

Dương Chiêu trầm tĩnh đối diện Tiết Miểu tiếp lời: “Bởi vì những đứa trẻ ở lứa tuổi đó mẫn cảm nhất, chúng nhạy cảm và kích động, chúng chỉ vừa hiểu biết thế giới, vẫn còn rất ngây thơ. Chúng liề