XtGem Forum catalog
Hẻm Cụt

Hẻm Cụt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322134

Bình chọn: 7.5.00/10/213 lượt.

con Mỹ Anh rồi,vẫn ko thấy bóng dáng Mai Trinh,1 người hàng xóm cho biết cách đây 3 ngày thấy Trinh người đầy máu me chạy ra khỏi nhà họ Trung đến hôm nay thì vẫn chưa có tung tích – 1 thằng đàn em của Vũ đến báo cáo tình hình cho Vũ

Mặt anh tái lại rồi trắng ra như ko còn 1 giọt máu… Bốp…Thằng đàn em của Vũ lãnh ngay 1 đấm đầy sự phẫn nộ

_Đồ ngu,tại sao giờ này mới báo cho tao,nếu Trin có chuyện gì thì mày chết chắc. Vừa dứt lời Vũ vọt chạy đi

…Rầm…

_Cậu là ai? Tính phá nhà hả? Tôi báo công an đấy- Mụ Trung ré lên khi thấy Vũ đạp bung cửa nhà xông xông đi vào

_Anh…anh Vũ,anh đến đây làm gì???. Con Mỹ Anh từ trên cầu thang đi xuống lắp bắp hỏi Vũ

_Con quen cậu này hả Mỹ Anh??? – Bà Tung quay ang hỏi con gái mụ

_Dạ,anh ấy là con trai của ông Khang – Con Mỹ Anh trả lời

_Ồ,là thiếu gia họ Khang,ko biết cậu hạ cố đến nhà chúng tôi co việc gì ko ạ. Mụ Trung khi nghe thiếu gia nhà họ Khang thì nể sợ ra mặt,bởi bà biết công ty nhà họ Khang nắm cổ phần công ty bà rất lớn,chỉ cần đắt tội với nhà họ Khang thì chỉ cần 1 đêm công ty chồng bà sẽ bốc hơi ko 1 vết tích trên thương trường

_Mai Trinh đâu?. Vũ gằn từng câu đến đáng sợ

_Dạ? – Mụ Trung hỏi lại ngạc nhiên

_Tôi hỏi Mai Trinh đâu?. Vũ trừng mắt quát thẳng vào bà Trung

_Nó bỏ nhà đi 3 ngày nay rồi,chắc chết bờ chết bụi ở đâu rồi anh ã. Đúng là thứ đồ con gái hư hỏng- Mỹ Anh đáp lời thay mẹ nó

Vừa nói nó chạy đến gần Vũ giả vờ ngây thơ,õng ẹo

_Em nói với anh rồi,nó là thứ ko ra gì hết, anh ko nên day vào nó,Giờ còn giở thói đi bụi,đúng là thứ con hoang ko đc dạy dỗ

…Bốp… Mụ Trung điếng hồn đến đỡ con Mỹ Anh đang ôm cái mặt sưng húp sưng húp sau cú đấm của Vũ . Vũ nắm lấy áo con Mỹ Anh lôi dậy,mỉm cười đáng sợ,mặt anh sầm lại,đôi mắt vằn đỏ,gân xanh trên cánh tay nổi lên đầy căm phẫn

_Cô nghe cho rõ đây,bắt đầu từ hôm nay,tôi cắm cô bước chân vào trường nửa bước,nếu để tôi thấy mặt cô,thì tôi sẽ khiến cho cô và gia đình cô biến mất chỉ sau 1 đêm. Nếu Mai Trinh xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ lấy cái mạng chó của cô đấy

Anh quay lưng bước đi bỏ lại sau lưng mụ Trung ôm con Mỹ Anh tái mét run cầm cập.Vũ lên xe lao đi,anh như điên lên,chạy cuồng khắp nơi tìm Trinh,trái tim anh như vỡ ra nghìn mảnh… Vũ bất lực ngồi trong phòng mình khi anh đã tìm kiếm trong vô vọng…

_Tại sao? Em đang ở đâu hả? quay về đây đi…anh xin em…anh xin em… anh sắp điên rồi… anh sắp ko thể chịu nổi rồi…Trinh ơi!!…

Vũ nấc nghẹn ngào gào thét như điên,anh đánh vỡ tất cả đồ đạt trong phòng tứ tung đến nỗi tay rướm máu,bất lực và vô vọng,anh khụy xuống để mặc cho nước mắt đau khổ tuôn ra… Ông bà Khang đè nén giọt nước mắt,đau lòng nhìn đứa con trai của mình đang đau đớn tan vỡ….

Còn nó,nó cứ ngồi đó,đã 4 ngày trôi qua,nó chỉ uống nước cầm hơi,người nó mệt mỏi,nó kiệt sức vì 4 ngày nay chưa ăn gì… Nó chỉ ngồi gục đó,chỉ thỉnh thoảng bước đến cái lu vỡ uống nước rồi lại ngồi gục xuống bờ tường…Đã 4 ngày trôi qua,thời gian giờ với nó như dừng lại,sau gần 2 ngày nó ngất đi khi chạy ra khỏi nhà họ Trung,nó như vứt lại sợi xích còng gum nó suốt 7 năm địa ngục,nó đã thoát,nhưng giờ nó sẽ ra sao?,phải đi về đâu?nó phải làm gì bây giờ?nó ngồi và ngồi đó để tìm câu trả lời,nhưng thời gian trả lời nó bằng khoảng ko vô định trong mắt nó…

Gruuuuuu… gừ…gấu gâu…Gruuuuuuuu…

Nó đưa mắt nhìn thì thấy 2 con chó đang cắn nhau giành khúc bánh mì ai đánh rơi,con mắt dại đi,nó vớ tay nhắt lấy khúc cây gần đó,đứng dậy đi như 1 cái xác vô hồn đến gần 2 con chó… Bốp… Bốp…ẳng… ẳng… lũ chó sợ hãi bỏ chạy… Nó nhặt khúc bánh mì lên đưa lên miệng,nó nuốt khan từng miếng,nó hành động như 1 người vô tri,tâm hồn và thể xác nó lúc này chỉ hành động cách vô thức như con thú,muốn sống ,chiến đấu để sống,bản năng con người ko cho phép nó chết 1 cách dễ dàng như vậy…Nó nuốt khúc bánh mì xong gục đầu xuống uống nước ở cái lu vỡ,nhìn nó bây giờ như 1 con thú hoang thật sự,nó bị mất đi bản năng làm người…Nó lại gục đầu ngồi tựa vào tường…

Trời dần trở gió ngày 1 mạnh hơn,gió quạt vào nó,nhưng nó vẫn ngồi đó,dường như nó đã lạnh quá lâu rồi,nó quen với cái cảm giác lạnh lẽo rồi… Mưa bắt đầu tuôn,phất vào người nó ngày 1 lạnh thêm,trong khoảng ko dày đặc,1 giọt nước lăn dài từ khóe mắt nó hòa trộn vào mưa khi hình ảnh của Vũ lờ mờ hiện ra,những ngày bên Vũ chưa kịp làm trái tim nó ấm lên thì ông trời lại trêu đùa số phận nó,rồi 2,3,… giọt nước kéo nhau lăn dài trên má nó,ko biết có phải nước mưa chăng…Nước chảy dài trên mặt nó như cho nó biết rằng nó vẫn còn sống…

_Này vào đây đi!!! Thật xui xẻo,,sao tự nhiên mưa ào ào thế này

Sau tiếng nói là 1 tràng bước chân đạp lên sỏi gạch đỗ vụn chừng 5,6 người gì đó bước càng ngày càng gần chỗ nó. Nó vẫn ngồi dựa tường bên trên là bạu cửa sổ và mưa gió thì cứ vô tư hắt vào nó ướt sũng buốt căm

_Này,gì thế kia,nhỏ đó đâu ra vậy,trông kinh quá – 1 tên lấy chân đá đá vào nó

Nó vẫn ngồi bất động nhưng pho tượng khiến cho tụi kia máu lên, 1 tên nắm đầu nó giựt dậy

_Con điên kia,mày biết đây là đâu ko mà bén mảng vào đây hả?đây là địa bàn của tụi tao,khôn hồn thì biến- thằng giang