
đen trong giây lát.
***
Bóng tối bất thình lình bủa vây khiến Giản Dao giật mình. Trước mắt cô tuy không đến nỗi giơ tay không nhìn thấy năm ngón nhưng cùng một màu tối đen.
“Bùi Trạch, mất điện à?” Giản Dao hỏi.
Xung quanh vắng lặng như tờ, không ai trả lời. Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Trạch.
Bên tai vang lên giọng Bạc Cận Ngôn: “Anh ta tắt cầu dao điện, em hãy bình tĩnh ứng phó.”
Thần kinh của Giản Dao căng lên như sợi dây đàn.
Giản Dao vẫn đứng nguyên một chỗ, cô thò tay vào túi xách, nắm chặt máy điện kích mini.
“Thật không may, mất điện rồi.” Giọng Bùi Trạch ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: “Tôi không tìm thấy chìa khóa xe.”
CÂU CHUYỆN NHỎ SỐ 6
1. Câu chuyện ăn cua:
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao hay ăn cá, là khách quen của một nhà hàng hải sản.
Sau khi kết thúc vụ án ở công ty của Doãn Tư Kỳ, một ngày cuối tuần, hai người đi nhà hàng hải sản như thường lệ. Bây giờ đúng là mùa cua, hai người gọi một ít cua bể.
Trước đây mỗi lần ăn hải sản, phần lớn đều là Bạc Cận Ngôn đánh chén sạch sẽ. Bởi vì anh thích đồ biển, còn Giản Dao không mấy hứng thú nên đống càng cua đầy thịt đều chui vào bụng Bạc Cận Ngôn.
Lần này, Bạc Cận Ngôn nhớ đến chuyện Bùi Trạch để riêng càng cua ngon nhất cho Giản Dao. Thế là…
Anh chọn ra mấy càng cua to nhất bỏ vào đĩa, đẩy đến trước mặt Giản Dao: “Không cần cám ơn tôi.”
Giản Dao lặng lẽ quan sát Bạc Cận Ngôn chọn thứ anh thích ăn cho cô, lại nhớ đến hành động của Bùi Trạch ngày hôm đó. Lẽ nào việc làm của Bạc Cận Ngôn lúc này xuất phát từ sự ghen tuông?
Hai má Giản Dao nóng ran, cô vui vẻ thưởng thức càng cua.
Bạc Cận Ngôn nhìn cô chăm chú, anh mỉm cười: “Quả nhiên hễ ăn càng cua là em đỏ mặt. Đây là phản ứng sinh lý gì lạ vậy?”
Giản Dao: “…Bởi vì em thích.”
Bởi vì em thích anh, tên ngốc tự cao tự đại.
2. Nghiệm chứng lý luận trai tân
Sau khi nghe Thẩm Đan Vi đưa ra lý luận trai tân thường hay bực bội vì bị cấm dục, Bạc Cận Ngôn luôn khịt mũi khinh thường.
Cho đến một ngày…anh cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp trai tân.
Bạc Cận Ngôn ôm người phụ nữ của anh, trầm tư trong giây lát rồi mở miệng: “Xem ra lời của Thẩm Đan Vi cũng có lý.”
Giản Dao không hiểu: “Gì cơ?”
Bạc Cận Ngôn trả lời: “Anh đúng là cảm thấy cuộc sống đột nhiên trở nên tươi đẹp hơn, trước đây anh cũng hay bực bội khó chịu.”
CHƯƠNG 27
Giản Dao đờ người trong giây lát. Cô cảm thấy không khí hít vào lồng ngực phảng phất lành lạnh.
“Vậy tôi gọi taxi về trước.” Giản Dao quay người về hướng cửa ra vào, dò từng bước về bên đó.
“Khoan đã, Giản Dao, tôi có chuyện muốn nói với em.” Giọng nói Bùi Trạch càng gần hơn, phảng phất ở một nơi không xa sau lưng cô.
Giản Dao quay người, cô không tìm thấy anh ta trong bóng tối.
“Anh nói đi.”
Bùi Trạch đột nhiên cười khẽ một tiếng. Lần này Giản Dao có thể phân biệt, âm thanh phát ra từ bên kia phòng, nhưng cô không biết vị trí cụ thể của anh ta.
“Em to gan thật đấy.” Bùi Trạch nói nhẹ nhàng: “Em có biết người tiền nhiệm của em là Vương Uyển Vi không? Khí chất của hai người rất giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt.”
Tim Giản Dao đập thình thịch.
Người ở phòng 3 luôn giữ kín như bưng về Vương Uyển Vi. Tất nhiên đây cũng là do Doãn Tư Kỳ yêu cầu bọn họ làm vậy, bởi vì nhân viên sử dụng ma túy và tự sát không phải là chuyện vẻ vang.
Vậy mà hôm nay Bùi Trạch chủ động nhắc đến.
“Sao anh đột nhiên nhắc đến chị ấy.” Giản Dao hỏi bằng một giọng trấn tĩnh: “Trước đây chị ấy là bạn gái của anh?”
Bùi Trạch đáp rất thản nhiên: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy hai người giống nhau. Em đứng yên ở đó đừng động đậy, tôi sẽ qua đó ngay.”
Trong bóng tối vang lên tiếng động. Bùi Trạch dường như đang kéo thứ gì đó, ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch.
“Con người bình thường em nhìn thấy, em có ấn tượng…” Giọng Bùi Trạch du dương đầy mê hoặc: “Thật ra không phải con người chân thực của tôi.”
Giản Dao toát mồ hôi lạnh. Tim cô đập nhanh hơn: “Vậy sao? Thế nào mới là con người thật của anh?”
“Sau này em cứ từ từ phát hiện. Còn bây giờ, chúng ta bắt đầu tiết mục của đêm nay.” Giọng nói của Bùi Trạch đầy ý cười. Cuối cùng Giản Dao cũng nhìn thấy một bóng đen từ cửa phòng bên cạnh đi về phía cô.
“Liệu anh có thể thắp nến trước.” Giản Dao cất giọng khô khốc.
“Không. Thế này mới vui.” Bùi Trạch mỗi lúc một tiến lại gần: “Lẽ nào em không đoán ra, tất cả do tôi chuẩn bị từ trước. Mục đích duy nhất chính là giữ em ở lại.”
Trong đêm tối mờ mờ, Bùi Trạch đột nhiên giơ tay, bộ dạng như muốn tóm lấy Giản Dao.
Giản Dao lạnh toát sống lưng, quả tim tựa hồ lỡ một nhịp. Cô lập tức quay người chạy về phía cửa ra vào: “Anh đừng lại gần. A a a…”
Không biết chân đụng phải thứ gì, Giản Dao mất thăng bằng, toàn thân lao về đằng trước, đầu cô đập xuống sàn nhà đau điếng. Giản Dao đồng thời nghe thấy tiếng động rất nhẹ, dường như có thứ gì đó rơi xuống nền nhà rồi nảy lên cao. Giản Dao giơ tay sờ mó, ghim cài áo gắn máy nghe lén đã bị rơi. Máy nghe lén có phạm vi hoạt động rất nhỏ, một khi rời khỏi người cô, Bạc Cận Ngôn nhiều khả năng không nghe thấy cô nói