Hãy nhắm mắt khi anh đến

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321865

Bình chọn: 10.00/10/186 lượt.

ại hồ sơ các vụ án, anh mới phác giác năm ngoái toàn thành phố và các huyện lân cận có tổng cộng chín người mất tích. Con số này cao hơn các năm trước.”

Giản Dao chau mày, hỏi thẳng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh tiến hành thống kê. Trong chín người bị mất tích, có tám người là thanh thiếu niên ở độ tuổi từ 13 đến 18, hơn nữa địa điểm mất tích đều trong phạm vi thành phố. Vụ này rõ ràng không bình thường.” Lý Huân Nhiên hạ giọng: “Dựa vào ghi chép của cục, và những điều anh hỏi thăm được từ người cảnh sát kỳ cựu, mấy năm gần đây đúng là có tổ chức bắt cóc trẻ em hoạt động ở khu vực phụ cận. Bọn trẻ có khả năng bị bắt đến những “nhà xưởng đen”. (“nhà xưởng đen” là nhà xưởng bất hợp pháp, trong đó có trường hợp sử dụng sức lao động vị thành niên)

Giản Dao càng nhíu chặt lông mày, Lý Huân Nhiên vỗ vai cô: “Yên tâm đi, bọn anh sẽ phá án.”

Giản Dao tiễn anh ra cửa quán ăn. Lý Huân Nhiên đi một đoạn lại quay đầu, phát hiện Giản Dao vẫn đứng yên một chỗ, lặng lẽ dõi theo hình bóng anh. Lúc này, trời đã tối muộn. Ánh trăng và đèn điện dường như hòa lẫn vào nhau, người đi đường thưa thớt. Lý Huân Nhiên nhìn Giản Dao, cô mặc áo len vàng nhạt, quần màu thẫm, mái tóc đen xõa xuống bờ vai, làm nổi bật làn da trắng trẻo và thân hình mảnh mai.

“Em vào trong đi!” Lý Huân Nhiên nói lớn tiếng. Giản Dao gật đầu. Anh quay người, xoa hai tay, miệng hà hơi khí lạnh, sải bước dài đi về cục cảnh sát.

Buổi tối, Giản Dao nhắc lại lời dặn dò của Lý Huân Nhiên với em gái. Giản Huyên tỏ ra căng thẳng, nói ngày mai sẽ đi mua dụng cụ phòng thân.

Hai chị em tâm sự đến nữa đêm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Giản Dao nghĩ thầm, cảnh sát hình sự vô cùng bận rộn, cuộc hẹn đi câu cá với Lý Huân Nhiên chỉ e hoãn vô thời hạn. Lại nhớ đến buổi phỏng vấn lúc ban ngày, cô nghĩ, làm tốt công việc này mới là điều quan trọng nhất.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Dao còn đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, nhân viên chuyển phát nhanh mang bưu phẩm đến nhà. Giản Huyên ký nhận thay cô: “Người gửi cùng thành phố.”

Giản Dao mở ra xem, quả nhiên là hợp đồng làm việc do Phó Tử Ngộ gửi tới. Cô xem xét kỹ lưỡng, hợp đồng không có vấn đề gì. Giản Dao hơi ngây người khi lật đến trang cuối cùng.

Bên A đã ký tên xong xuôi: “Bạc Cận Ngôn”.

Giản Huyên hiếu kỳ thò đầu ngó nghiêng: “Yêu quái gửi đến đấy à? Chữ ký của anh ta thế nào?”

Giản Dao đáp: “Nét chữ như chủ nhân. Dù anh ta có là yêu quái, cũng là yêu quái có khí khái.”

Giản Huyên: “Hừm…”

Giản Dao rút cây bút từ túi xách để ký tên. Nhưng đầu bút vừa chạm xuống mặt giấy, cô bất chợt dừng lại. Cô lấy một tờ giấy trắng, luyện mười mấy lần, cho đến khi chữ ký thành thục. Sau đó cô ký tên mình bên cạnh tên người đàn ông đó

CHƯƠNG 3

Thành phố Đồng nằm bên bờ một nhánh sông Trường Giang, núi non trùng điệp bao quanh, giao thông bất tiện. Trong quá khứ, đây là khu vực tương đối lạc hậu. Mãi tới năm 2000, khi có đường cao tốc, sự phát triển của thành phố Đồng giống như ngồi trên chuyến tàu cao tốc, một khi bùng phát không thể kìm hãm. Bây giờ, thành phố nghiễm nhiên trở thành nền kinh tế trọng điểm của tỉnh. Cũng giống như những thành phố mới nổi khác, người dân bản xứ muốn ra bên ngoài, đi tìm kiếm cơ hội ở những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thưởng Hải, Quảng Châu; trong khi người ở các vùng xung quanh lại muốn đến thành phố Đồng lập nghiệp.

Từ hồi vào đại học, mỗi lần về nhà, Giản Dao đều có cảm giác quê nhà mỗi năm một khác. Những tòa kiến trúc cũ kỹ lần lượt biến mất, thay vào đó là những tòa nhà thương mại mới xây dựng, đường phố ngày càng đông đúc. Tất nhiên cũng có những thứ không thay đổi, ví dụ dòng sông uốn lượn quanh thành phố, ví dụ đài tưởng niệm anh hùng nhân dân ở trung tâm thành phố, ví dụ ngôi biệt thự tĩnh mịch tựa hồ không bị ảnh hưởng bởi bụi trần và thời gian nằm ngay trước mắt cô.

Đúng tám giờ sáng, Giản Dao có mặt ở ngôi biệt thự như đã hẹn. Vừa gõ cửa, cô phát hiện cửa đã mở sẵn. Bên trong vô cùng vắng lặng, chỉ có ánh nắng chiếu sáng tấm thảm màu nâu trên sàn nhà. Trong nhà hình như không có người.

Hôm qua Phó Tử Ngộ gọi điện cho cô, nói anh ta sẽ nhanh chóng quay về thành phố B. Anh ta dặn cô trong thời gian làm việc ở ngôi biệt thự, ngoài căn phòng khóa trái cửa, cô có thể tùy tiện sử dụng tầng một. Xem ra, đây chính là sự khởi đầu của việc “tùy tiện” mà Phó Tử Ngộ nhắc tới.

Phòng khách vẫn bài trí như lần đầu tiên Giản Dao đến đây. Điểm khác biệt duy nhất là gần cửa sổ xuất hiện một chiếc bàn vuông sơn màu trắng và một cái ghế. Trên bàn đặt laptop và một tập tái liệu cũ kỹ ố vàng. Theo nội dung hợp đồng, khối lượng công việc của Giản Dao tương đối lớn nên cô sẽ dùng máy tính dịch tài liệu.

Giản Dao ngồi xuống trước bàn làm việc. Ngoài cửa sổ, dải núi phía xa xa nhấp nhô, được phủ lớp tuyết mỏng như dải lụa trắng. Rừng thông ở nơi gần hơn cũng một màu trắng xóa, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá nhọn hoắt. Giản Dao lại quan sát bàn làm việc


Duck hunt