
lại ngọn nguồn câu chuyện. Hóa ra là tết thanh minh năm ngoái cô về qua nhà. Một lần cùng người bạn đi khe núi câu cá, cô tình cờ đi ngang qua ngôi biệt thự đó, nhìn thấy một người đàn ông đứng trên tầng hai. Lúc bấy giờ Giản Dao vẫn đang ở thành phố B nên không biết vụ này.
Đã gần một năm trôi qua, mặc dù không để ý kỹ nhưng bóng dáng người đàn ông đó vẫn hiện rõ mồn một trong ký ức Giản Huyên. Cô hơi rùng mình: “Anh ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt hõm sâu, làn da nhăn nheo, trông giống đầu lâu…không, giống yêu quái thì đúng hơn. Sau đó có một lần, bạn em nói hình như gặp anh ta ở ngoài phố. Anh ta đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt. Có lẽ anh ta cũng sợ bộ dạng của anh ta dọa người xung quanh.”
Giản Dao nghe xong, trầm mặc hồi lâu. Giản Huyên vẫn hăng hái nói tiếp: “Tóm lại, đây là kiến nghị xuất phát từ lương tâm, nếu người đó chính là Bạc tiên sinh, sau này nếu gặp anh ta, chị nhớ đừng nhìn mặt anh ta.”
Giản Dao phì cười: “Nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đến đâu hay đến đó, anh ta chẳng dọa nổi chị.”
Hai chị em trò chuyện một lúc, Giản Dao xem đồng hồ, ngẩng đầu dõi mắt về tòa nhà làm việc của cục cảnh sát ở phía đối diện. Ô cửa sổ quen thuộc đối với cô vẫn sáng đèn. Cô nói: “Tối nay gọi Lý Huân Nhiên cùng ăn cơm.”
Giản Huyên nói đã hẹn bạn, sau đó cô hứng khởi đi mất.
Giản Dao đi đến bên cửa sổ, gọi điện cho Lý Huân Nhiên: “Huân Nhiên, là em, Giản Dao. Em về rồi.”
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại im lặng vài giây. Sau đó Giản Dao nhìn thấy một hình bóng thấp thoáng sau khung cửa sổ tòa nhà đối diện.
“Hãy thò đầu ra ngoài để anh xem nào, anh có ống nhòm đấy.” Người đàn ông cất giọng từ tốn, âm thanh ẩn hiện ý cười.
Ở đầu bên này, Giản Dao cũng mỉm cười.
Lý gia và Giản gia có quan hệ từ nhiều đời nay, Lý Huân Nhiên lớn hơn Giản Dao bốn tuổi. Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lúc trưởng thành, có thể coi là thanh mai trúc mã thực sự. Sau này Lý Huân Nhiên thi đỗ vào trường cảnh sát nên ít có cơ hội gặp mặt. Sau khi tốt nghiệp, anh được điều đi ngoại tỉnh công tác, trong khi Giản Dao cũng lên đại học nên càng khó gặp nhau. Tính ra, hai người đã ba năm không gặp.
Lúc này trời đã tối mịt, từng ngọn đèn đường tỏa sáng lung linh như hòn ngọc, cho đến cuối con đường. Sắc đêm mông lung và dịu dàng, Lý Huân Nhiên đứng tựa vào cột đèn ngoài cổng cục cảnh sát. Dáng người anh cao lớn nổi bật trong bộ cảnh phục. Anh như cười như không nhìn Giản Dao.
Giản Dao mỉm cười đi về phía Lý Huân Nhiên. Đến trước mặt anh, cô vừa định mở miệng, anh đột nhiên đưa người về phía trước, giơ tay ôm cô vào lòng.
“Lâu rồi không gặp em, Giản Dao.” Anh cất giọng nhẹ nhàng bên tai cô.
Giản Dao không ngờ anh bỗng dưng ôm cô. Cô hơi sửng sốt, nhưng cũng giơ tay ôm anh.
Hai người tìm một quán ăn nhỏ ở gần đó. Lý Huân Nhiên chọn vị trí bên cửa sổ. Nơi đó có một tấm bình phong chạm hoa ngăn cách với gian ngoài, tạo thành không gian độc lập và yên tĩnh. Anh giở quyển thực đơn, còn Giản Dao im lặng ngắm anh.
Lý Huân Nhiên không ngẩng đầu, vừa gọi món vừa nói: “Sao thế? Học viện ngoại ngữ không có trai đẹp à?”
Giản Dao thành thật trả lời: “Chính xác.”
Khóe miệng Lý Huân Nhiên ẩn hiện ý cười.
Lý Huân Nhiên có diện mạo sáng sủa tuấn tú, lông mày và mắt đen nhánh, môi đỏ răng trắng. Ai nhìn thấy anh cũng có cảm giác chàng thanh niên này rất đẹp trai và tràn đầy sức sống. Nhưng từ nhỏ anh là người rất kiêu ngạo, không dễ tiếp cận. Giản Dao có cảm giác, sau mấy năm làm cảnh sát, khí chất này càng rõ rệt. Trông anh càng chững chạc, mạnh mẽ và lạnh lùng hơn trước kia.
Sau khi gọi thực đơn, Lý Huân Nhiên một tay vắt ra thành ghế phía sau, một tay gõ xuống mặt bàn. Ngắm Giản Dao một lúc, anh mỉm cười: “Mấy hôm nữa anh đưa em đi câu cá.” Hồi nhỏ hai người thường leo núi, câu cá, hái rau rừng rất vui vẻ.
“Được ạ.” Giản Dao chống hai tay lên cằm nhìn anh: “Em có tham gia câu lạc bộ câu cá ở trường, kỹ thuật của em bây giờ tương đối lợi hại, anh cần chuẩn bị tâm lý.”
Lý Huân Nhiên cười ha hả. Một lúc sau, anh lại hỏi cô: “Em đã có bạn trai chưa?”
“Chưa, anh thì sao?”
“Anh bận chết đi được, thời gian đâu kiếm bạn gái.”
Đang ăn cơm, điện thoại của Lý Huân Nhiên đổ chuông. Anh bắt máy nói vài câu, sắc mặt trở nên nặng nề. Sau khi cúp điện thoại, anh cầm áo khoác rút ví tiền: “Trong cục có việc gấp, anh phải đi ngay. Em cứ ăn thong thả, nhân viên phục vụ, tính tiền.”
Giản Dao cũng rút ví tiền: “Để em trả cho.”
Lý Huân Nhiên cười cười. Nhân viên phục vụ đi đến, Giản Dao vừa định rút tiền, anh liền nắm tay cô. Tay anh rất khỏe, khiến cô không thể động đậy.
Trong lúc nhân viên phục vụ tìm tiền lẻ thối lại, Lý Huần Nhiên bỗng nhớ đến vụ án, anh vẫy tay ra hiệu Giản Dao ghé đầu lại gần rồi nói nhỏ: “Gần đây thành phố chúng ta nhiều khả năng có một nhóm chuyên bắt cóc thanh thiếu niên hoạt động. Em và em gái em tuy đã quá độ tuổi nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Bọn anh còn đang điều tra vụ này, chưa công khai với dư luận.”
Giản Dao ngẩn người, lại nghe anh nói tiếp: “Vụ này cũng do anh phát hiện. Tháng trước, trong lúc sắp xếp l