XtGem Forum catalog
Hãy nhắm mắt khi anh đến

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 9.5.00/10/421 lượt.

mới ngẩng mặt nhìn anh. Anh cũng không rời mắt khỏi cô.

“Sao em có thể gợi cảm như vậy?” Bạc Cận Ngôn cất giọng trầm khàn.

Mặt Giản Dao càng đỏ bừng. Thấy anh cúi đầu định hôn tiếp, cô cố gắng giữ chút tỉnh táo còn sót lại, nhẹ nhàng đẩy người anh: “Đã đến lúc anh nên về nhà rồi.”

***

Bạc Cận Ngôn cuối cùng cũng rời khỏi nhà Giản Dao. Sự “xâm chiếm” của anh dừng lại ở cổ cô trong ngày đầu tiên.

Giản Dao một mình nằm trên chiếc giường vẫn còn hơi ấm và mùi hương thoang thoảng của anh, cô trùm chăn kín mít.

Dù cô có suy nghĩ của mình nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ không có kinh nghiệm yêu đương. Cô lại thích anh như vậy. Trong khi anh “xuất chiêu” hoàn toàn không theo đạo lý thông thường. Nếu anh muốn tiến thêm một bước, cô nên làm thế nào?

Bạc Cận Ngôn về nhà với tâm trạng cực kỳ ngọt ngào, toàn thân dễ chịu. Anh bỏ Trầm Mặc vào một góc, đi tắm rửa rồi lên giường nằm.

Nửa đêm anh lại nằm mơ, một giấc mộng hết sức chân thực. Anh mơ đến cảnh cùng Giản Dao thân mật vừa rồi. Khi anh hôn lên ngực cô, cô không kêu anh dừng lại.

Sau đó…hai người cứ thế tiếp tục hành động.

Vào một khoảnh khắc nào đó, Bạc Cận Ngôn giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi bất động mấy giây, rồi xuống giường thu ga trải giường bỏ vào máy giặt. Tiếp theo, anh thay ga giường và bộ đồ ngủ mới.

Khi nằm lên giường, Bạc Cận Ngôn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, miệng mỉm cười.

Hừm…Hồi tưởng lại buổi tối hôm nay, anh đúng là rất thỏa mãn, nhưng cũng không thấy thỏa mãn hoàn toàn.

CHƯƠNG 47

Buổi sáng thứ hai, Phó Tử Ngộ cầm tách cà phê ngồi trong văn phòng tràn ngập ánh nắng chói chang. Việc đầu tiên là anh gọi điện cho Bạc Cận Ngôn.

“Kết quả thế nào rồi?” Phó Tử Ngộ cười hỏi: “Cậu tỏ tình thành công không?”

Ở đầu kia điện thoại, Bạc Cận Ngôn đang đứng trước gương thắt cà vạt, miệng nở nụ cười nhàn nhạt như cơn gió thoảng: “Cô ấy rất hài lòng về tôi.”

Phó Tử Ngộ phì cười. Tuy anh đã sớm đoán ra kết quả này, nhưng từ miệng Bạc Cận Ngôn nói ra, cảm giác chỉ muốn cho ăn đòn.

“Tối nay ăn bữa cơm chúc mừng chứ?” Phó Tử Ngộ nói.

“Ok.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Tử Ngộ gọi điện cho Giản Dao: “Chúc mừng hai người.”

Tối qua mãi đắm chìm trong tình cảm dạt dào, bây giờ Giản Dao mới phát hiện, trên cổ cô còn lưu lại những dấu hôn đậm nhạt của người nào đó. Đang đứng trước gương quan sát, Giản Dao nhận được điện thoại của Phó Tử Ngộ. Cô cười: “Cám ơn anh, nhờ có anh khích lệ, bọn em mới ở bên nhau.”

Hai người trò chuyện vài câu, Giản Dao đột nhiên hỏi: “Tối qua sao tự dưng Bạc Cận Ngôn tỏ tình với em?” Lúc nói câu này, khóe miệng cô để lộ ý cười ngọt ngào.

Phó Tử Ngộ cũng mỉm cười.

Hôm cùng Bạc Cận Ngôn ăn cơm, anh từng hỏi vấn đề tương tự, anh chàng đó trả lời thế nào?

“Bởi vì cậu ấy phát hiện, đối với cậu ấy, em là độc nhất vô nhị không thể thay thế. Hơn nữa, cậu ấy có một khao khát mãnh liệt và chân thành đối với em. Khụ khụ…đây là nguyên lời cậu ấy.”

Gương mặt trắng ngần của Giản Dao lại ửng hồng.

“…Em có thể nhìn ra điều đó.” Cô lẩm bẩm.

“Em nói gì cơ?” Phó Tử Ngộ nghe không rõ.

Giản Dao lập tức gạt đi: “Không có gi.”

***

Giản Dao xuống nhà Bạc Cận Ngôn, gõ cửa hai tiếng như mọi ngày. Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài. Nhìn thấy cô, gương mặt anh tràn ngập ý cười vui vẻ giống buổi tối hôm qua.

Giản Dao mỉm cười: “Chào anh!”

Bạc Cận Ngôn cúi đầu xuống nhìn cô: “Chào em yêu!”

Giản Dao hơi chấn động khi nghe cách gọi của anh. Bạc Cận Ngôn thản nhiên ghé sát hôn cô. Hơi thở mát lạnh của người đàn ông trong buổi sáng sớm vương vấn trên gương mặt Giản Dao, xâm nhập vào khoang miệng cô.

Bạc Cận Ngôn nhanh chóng rời khỏi môi Giản Dao, kết thúc nụ hôn buổi sáng ngắn ngủi. Tựa hồ vẫn còn chưa “đã”, anh nhìn sâu vào mắt cô ở cự ly gần, đồng thời cất giọng trầm ấm đầy cuốn hút: “Tối nay tiếp tục?”

Giản Dao đỏ mặt. Anh chàng này thật là…

Cô không trả lời, chuyển đề tài khác: “Đi thôi, hôm nay cục cảnh sát có rất nhiều việc.”

“Ờ.” Bạc Cận Ngôn bỏ hai tay vào túi quần comple, đứng thẳng người: “Em có thể khoác tay anh.”

Giản Dao nghe lời vòng tay vào tay anh. Khóe mắt Bạc Cận Ngôn vụt qua ý cười hài lòng, Giản Dao cũng không nhịn được tủm tỉm.

Anh thích cô khoác tay anh. Cô cũng rất thích tư thế vai kề vai dựa sát vào nhau như thế này.

***

Ngày đầu tiên sau khi xác lập quan hệ yêu đương, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ở trong phòng làm việc không có gì khác ngày thường.

Bạc Cận Ngôn hễ bắt tay vào làm việc là khôi phục trạng thái yên tĩnh và tập trung. Anh vẫn không có lòng nhẫn nại ăn cơm, quên cả để ý đến Giản Dao chứ đừng nói là hôn cô.

Trên thực tế, dù sao cũng mới nếm trải tình yêu nên hôm nay thỉnh thoảng Giản Dao hơi thất thần. Nhưng cô cảm thấy Bạc Cận Ngôn như vậy cũng tốt, không ôm ôm ấp ấp cô ở văn phòng. So với sự cuồng nhiệt của anh tối qua, Giản Dao càng khâm phục thái độ chuyên nghiệp của anh vào thời khắc này.

Khi chuông hết giờ làm việc vang lên, Giản Dao đột nhiên có cảm giác khác lạ, hình như có người đang nhìn cô chằm chằm. Vừa ngẩng đầu, cô liền chạm mắt Bạc Cận Ngôn.

Dựa theo sự hiểu biết của G