
ỗng hắn chặn ngang chỗ ngồi ôm lấy tôi, tôi nhẹ kinh hô một tiếng, bản năng hai tay ôm lấy hắn, tá váy dài phất phơ góc áo hắn . Hắn cười nói : ” Đi bộ hơi mệt, trẫm ôm người đi nhé.”
Tôi cực kì sợ hãi, không dám giãy dụa, chỉ nói : ” Người khác sẽ nghị luận Hoàng thượng, nô tỳ vạn lần không dám.”
Hoàng thượng lại cười nói : ” Trẫm thương xót phi tử mình thích, người khác nghị luận thế nào cứ kệ họ đi.” Nói trên mặt hiện lên tia bỡn cợt : ” Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ôm nàng.”
Tôi mắc cỡ không dám nói nữa, không thể làm gì khác hơn là thuận theo, kệ hắn ôm tôi hồi cung. Tôi dựa gần hắn như vậy, kề sát trong ngực hắn, trên người hắn phảng phất hương thơm lạ, dù hương cực mỏng nhưng từ trong xương cốt tỏa ra. Thái giám cung nữ trên đường thấy tình cảnh này cuống quít quỳ trên mặt đất cung kính hô ” Hoàng thượng vạn tuế.” Cúi đầu không dám giương mắt lên, cũng chỉ lén nhìn lại. Huyền Lăng bước chân không nhanh không chậm, tiếng gió thổi mơ hồ nghe thấy chạm vào châm cài tóc leng keng.
Từ trước nay tại Đường Lê cung ngoại trừ thái y chưa bao giờ có nam nhân đặt chân đến . Khi Hoàng Thượng ôm tôi đi vào, cánh cửa vẫn đóng chặt như ngày thường, tất cả các cung nữ thái giám trong cung đều tập trung hoa viên đình viện vừa vẩy nước quét dọn vừa nhảy múa . Thấy chúng tôi liền vừa mừng vừa sợ quỳ xuống thỉnh an. Hiển nhiên Lưu Chu đã kể cho mọi người nghe chuyện tôi được tấn phong làm Tần. Chỉ không ngờ tôi trở về theo cách này ngoài dự đoán của họ.
Đột nhiên thấy những người sớm chiều ở chung, vừa lúng túng vừa thẹn, nhẹ nhàng tránh, Hoàng thượng cũng không thả tôi xuống, cũng không nhìn bọn họ, chỉ thuận miệng nói ” Đứng lên.” Trực tiếp ôm tôi vào Oánh Tâm đường mới thả xuống đất. Hoàng thượng nhìn thoáng qua đám hạ nhân trong cung, hỏi nhàn nhạt : ” Nàng làm quý nhân thì cần bao nhiêu người hầu hạ?”
Tôi kính cẩn đáp : ” Nô tỳ cần tĩnh dưỡng, thực sự không cần nhiều người hầu hạ như vậy đâu!”
” Vậy thì không được . Ai làm thái giám và cung nữ chưởng sự ở cung này?”
Cận Tịch quỳ xuống nói : ” Nô tỳ là chưởng sự cung nữ Đường lê cung Thôi Cận Tịch tham kiến Hoàng Thượng. Hồi bẩm Hoàng Thượng, Đường lê cung không có thái giám lãnh sự.” Hoàng thượng hơi lộ vẻ nghi hoặc, Cận Tịch nói : ” Voosncos Khang Lộc Hải nhưng Lệ quý tần gọi hắn đến làm rồi ạ.”
Sắc mặt Hoàng Thượng khá do dự, bình tĩnh nói : ” Đây là chuyện nhỏ. Trong cung này không có thái giám lãnh sự thì không được. Ngày mai trẫm bảo Nội vụ phủ tìm vài kẻ thành thạo để nàng chọn làm quản sự.”
Tôi lại cười nói : ” Đâu cần phiền phức như vậy. Hay là để Tiểu Duẫn Tử làm, nô tỳ thấy hắn làm cũng tốt, cũng là để cho hắn học hỏi kinh nghiệm.”
Tiểu Duẫn Tử lập tức dập đầu : ” Nô tài tạ ơn ân điển Hoàng thượng, tạ ơn tiểu chủ khen ngợi. Nô tài nhất định tận tâm tận lực hầu hạ tiểu chủ.”
Hoàng thượng cười với tôi : ” Nàng nói ai tốt thì người đó tốt. Đỡ phải bên ngoài không hiểu tính nết nàng.” Rồi nói với Tiểu Duẫn Tử : ” Tiểu chủ nhà ngươi khen ngợi ngươi, ngươi càng phải làm tốt, đừng làm cho tiểu chủ nhà ngươi phiền lòng.”
Tiểu Duẫn Tử dập đầu 3 cái, cả tiếng nói : ” Vâng, nô tài tuân chỉ.”
Hoàng Thượng nói : ” Hôm nay nàng được phong làm Tần, cần thêm vài người hầu. Ngày mai nội vụ phủ sẽ chọn vài người thành thạo .”
Tôi mỉm cười nói : ” Tạ ơn Hoàng thượng .”
Hoàng thượng ôn hòa nói : ” Nàng đi nghỉ sớm đi, tĩnh dưỡng bệnh cho tốt. Vài ngày nữa trẫm trở lại thăm nàng.”
Tôi đi theo hắn tới trước cửa cung, thấy bên ngoài có hoàng kiệu đang chờ sẵn, hơn 10 cung nữ thái giám, thị vệ đứng như pho tượng, thấy Hoàng thượng ra, đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, tôi kính cẩn quỳ gối nói : ” Cung tiễn Hoàng thượng.”
Đám người họ đi xa, chiếc hoàng kiệu cũng khuất dần, mới trở lại trong cung.
Mọi người cùng quỳ gối chúc phúc, Tiểu Duẫn Tử nói : ” Chúc mừng tiểu chủ, cuối cùng tiểu chủ cũng có cuộc sống vinh hoa.”
Trong mắt mọi người đều có nước mắt, tôi lại cười nói : ” Hôm nay là ngày lành, khóc cái gì chứ.” Nói với Tiểu Duẫn Tử : ” Tiền đồ của người, cần phải làm cho ra trò. Ngươi còn trẻ, mọi việc cứ học từ từ, đừng chỉ miệng lưỡi trơn tru thôi, cứ bình tĩnh mà học.”
Tiểu Duẫn Tử trịnh trọng ưng thuận.
Tôi nói một tiếng mệt mỏi, bảo mọi người ra ngoài.
Tôi chạy vào trong buồng sưởi, tâm sự thầm kín dần xuất hiện. Tôi không tránh khỏi cuộc đấu hậu cung sao? Hay là số mệnh đã được định sẵn, cả đời tôi phải làm phi tử Hoàng thượng? Nơi đây đấu tranh không ngừng thật đáng sợ.
Tôi biết, từ hôm nay đã được Hoàng thượng để ý, tôi không còn là Hoàn quý nhân bệnh lâu ngày trong Đường lê cung nữa. Nói vậy, Hậu cung ai ai cũng biết, tôi là người đang được Hoàng thượng sủng ái, chưa thị tẩm mà lên chức Tần, lại được Hoàng thượng bế khắp dọc đường, sợ rằng đã bị lục cung để ý, nghị luận không ngừng.
Nhưng tôi cũng không phải không vui, người tôi thích lại đường đường chính chính có thể cùng tôi yêu nhau, nếu dùng sẽ bị si tình đau khổ mất. Loại tình cảm này, tôi không muốn cuốn vào vòng xoáy hậu cung tranh đấu. Loại tình cảm này, rốt cuộc cần hay không cần?