80s toys - Atari. I still have
Hậu cung Chân Huyên truyện

Hậu cung Chân Huyên truyện

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323893

Bình chọn: 7.00/10/389 lượt.

chỉ là tuỳ tiện cắt thôi. Nếu có thể cắt giống người thật mới là có bản lãnh.”

Vừa dứt lời, Bội Nhi hét lên : “ Tiểu Duẫn Tử cắt giống người quá.”

Tiểu Duẫn Tử lập tức cốc đầu nàng ấy : “ Trước mặt tiểu chủ đừng nói hươu nói vượn, làm gì có chuyện này?”

Bội Nhi không phục : “ Nô tỳ vừa thấy tận mắt Tiểu Duẫn Tử cắt hình giống tiểu chủ lắm, giấu trong tay áo í !”

Tiểu Duẫn Tử đỏ mặt, nhỏ giọng nói : “ Nô tài không dám bất kính với Tiểu chủ.”

Tôi ha hả cười : “ Vậy thì sai? Ta chưa bao giờ ….câu nệ tiểu tiết. lấy ra cho ta nhìn đi.”

Tiểu Duãn Tử ngượng ngùng cho tôi xem : “ Quả nhiên là tinh xảo ! Tiểu Duẫn Tử, tay ngươi khéo quá.”

Tiểu Duẫn Tử nói : “ Tạ ơn quý nhân khích lệ. Nô tài vụng về, không dám cắt hình quý nhân thành xinh đẹp được .”

Tôi cười nói : “ Chỉ được cái lém lỉnh . Hình này đẹp quá, ta rất thích.”

Lưu Chu cười tủm tỉm hỏi : “ Hắn lanh lợi thế mà. Nghĩ sao lại cắt giống tiểu chủ thế?”

Tiểu Duẫn Tử nghiêm trang nói : “ Từ lúc tiểu chủ nhờ Ôn thái y đến chữa ca ca của nô tài, bọn nô tài đều cảm động và nhớ nhung đại ân tiểu chủ, cho nên đặc biệt cắt giống tiểu chủ, ở trong cung ngày đêm kính lễ.”

Tôi nghiêm mặt nói : “ Ngươi và ca ca ngươi có lòng ta nhận, chỉ là không hợp quy củ, truyền ra ngoài lại không tốt. Không bằng dán ở trong cung.”

Cận Tịch đứng dậy nói : “ Trong cung có tập tục, vào đêm giao thừa treo đồ vật mình yêu thích lên cành cây cầu năm sau mọi sự như ý. Nếu tiểu chủ thích hình Tiểu Duẫn Tử cắt, chi bằng treo nó lên cầu phúc, cũng là phần thưởng mặt mũi cho Tiểu Duẫn Tử.”

Tôi mỉm cười nói : “ Chủ ý này rất hay .” Rồi bảo Hoán Bích lấy tiền thưởng Cận Tịch và Tiểu Duẫn Tử.

Đang lúc náo nhiệt, có người xốc mành tiến vào thỉnh an, đó là cung nữ của Lăng Dung là Bảo Quyên đến, bê hai chậu cây thuỷ tiên đi vào : “ An tiểu chủ đích thân trồng mấy chậu thuỷ tiên này, hôm nay nở hoa rồi, sai nô tỳ đưa cho Hoàn quý nhân ngắm cảnh.”

Tôi cười nói : “ Vừa khéo, hôm nay bọn ta cắt giấy dán cửa sổ, tiểu chủ nhà ngươi liền phái ngươi tặng chậu hoa. Huệ tần tiểu chủ có ở đó không?”

Bảo Quyên đáp : “ Đã sai Cúc Thanh đem tặng 2 chậu rồi ạ, còn tặng Thuần thường tại 1 chậu.”

Tôi gật đầu : “ Trở về nói tiểu chủ ngươi biết là ta rất thích . Bên ngoài tuyết lớn, ngươi ở lại giữ ấm người đã, đừng để lạnh cóng.” Bảo Quyên gật đầu đi xuống.

Đêm 30 trôi qua nhất nhanh. Mi Trang, Lăng Dung và Thuần thường tại được mời tham gia yến tiệc do Hoàng Thường và Hoàng Hậu chủ trì, thế nên không thể tới gặp tôi. Tôi thân bệnh tật, Hoàng Hậu ân chuẩn tôi ở lại cung tĩnh dưỡng, không cần dự tiệc. Mọi người ăn cơm tất niên xong, cùng nhóm người hầu hạ đón giao thừa. Phẩm Nhi đun nước ấm đi vào nói oang oang : “ Tiểu chủ, bên ngoài tuyết ngừng rơi, còn bầu trời đầy ngôi sao, xem ra ngày mai trời trong xanh.”

“ Thật không?” Tôi cao hứng cười rộ lên : “ Không thể không thưởng thức cảnh đẹp này được !”

Cận Tịch phấn khởi nói : “ Vừa lúc Quý nhân có thể treo hình này lên cây trong viện cầu phúc.”

Tôi nói : “ Cây trong viện khô hết có gì mà treo, không bằng ra ngoài nhìn mai nở, rồi treo lên.”

Tiểu Duẫn Tử đáp : “ Phía nam Lâm Uyển cung có vườn mai rất đẹp, hay là cung chúng ta cùng ta đó xem cho gần.”

Tôi hỏi : “ Là bạch mai sao?”

Tiểu Doãn Tử nói : “ Là mai vàng .”

Tôi hơi nhíu mi : “ Mai vàng sắc không đẹp, hương lại nồng như mùi rượu. Còn có cây gì khác không?”

Tiểu Doãn Tử điệu bộ nói : “ Phía đông Lâm Uyển cung có mai viên, tâm nhuỵ mùi hương đàn, nở ra màu hồng, người xem đều ngay người. Mỗi tội hơi xa.”

Tuyết đêm trăng sáng, hắt chiếu vào từng cánh mai làm đẹp lòng người. Tôi muốn đi, đứng lên lấy một cái áo choàng lông chim, đội mũi lên vừa đi vừa nói : “ Vậy ta thử đi ra đó xem.”

Tiểu Doãn Tử căng thẳng, mặt mũi trắng bệch, lập tức quỳ xuống tự tát chính mình : “ Đều do nô tài lắm miệng . Thân mình tiểu chủ còn không khoẻ, không chịu nổi lạnh. Huống hồ ngày trước Hoa phi phân phó tiểu chủ bị bệnh không nên ra ngoài, nếu chuyện này vào tai Hoa phi thì phải làm sao?”

Tôi mỉm cười nói : “ Lo cái gì? Đêm dài nhân tĩnh, tần phi đều trong yến tiệc . Ta đặc biệt mặc quần áo này, không ai phát hiện được đâu. Huống hồ ta bệnh lâu như vậy, đi ra ngoài giải sầu mới có ích.” Tiểu Doãn Tử còn muốn khuyên nữa, tôi chạy 3 bước đã ra ngoài cửa, quay đầu lại : “ Một mình ta đi, không cho ai theo. Nếu ai to gan dám ngăn lại, phạt quỳ trong tuyết 1 đêm đón giao thừa.”

Mới ra khỏi Đường Lê cung, Cận Tịch và Lưu Chu vội vàng đuổi theo : “ Nô tỳ không dám khuyên quý nhân. Nhưng quý nhân cầm đèn đề phòng vướng tuyết, khó đi.”

Tôi đưa tay tiếp nhận, là một chiếc đèn lồng nhỏ, sáng nhẹ, lại càng không sợ gió tuyết dập tắt. Tôi mỉm cười nói : “ Cũng là ngươi cẩn thận.”

Lưu Chu lấy cái lò sưởi nhỏ đặt trong lòng ngực tôi : “ Tiểu thư cầm lấy sưởi ấm.”

Tôi cười nói : “ Sao không mang chăn đến luôn một thể?”

Lưu Chu hơi đỏ mặt, ngoài miệng lại cứng rắn : “ Tiểu thư cứ chê muội, Lưu Chu sắp khóc rồi này.”

Tôi cười : “ Bậy nào. Chê ngươi ngày càng không biết quy củ.”

Lưu Chu cũng cười : “ Nô tỳ làm sao nhớ