
lòng cơ hồ không thể nào kiềm chế được. “Tử Áo Thành nhơ nhuốc và đen tối đến vậy, ta mong rằng mình cả đời không bao giờ quay trở lại đó. Chỉ đáng thương cho Lung Nguyệt của ta, kiếp này e là chẳng có duyên gặp lại ta thêm lần nào nữa.”
Cận Tịch giữ lấy hai bờ vai đang khẽ run rẩy của tôi, đôi tay hết sức mạnh mẽ và kiên định. “Nương tử có thể sống sót mà rời khỏi nơi đó, đây là điều không phải ai cũng làm được. Xin nương tử hãy tin rằng, có lúc cả đời không thể gặp mặt cũng coi như là một sự bảo vệ. Công chúa như thế, mà với người nhà của nương tử cũng như thế.” Cận Tịch thở dài, nói tiếp: “Chỉ mong nương tử suy nghĩ thông suốt, rồi sau này đêm đêm có thể ngủ ngon.”
Sao tôi có thể không hiểu lời của Cận Tịch nhưng từ sau khi vào chùa Cam Lộ đến giờ, tôi nào đã từng có được một giấc ngủ ngon. Rất nhiều đêm tôi gần như trơ mắt nhìn bầu trời từ lúc sâm sẩm tối đến khi lộ ra màu bụng cá buổi ban mai. Những tia sáng chiếu lên lớp giấy dán cửa sổ biến đổi từng chút một, lúc sáng lúc tối, nhưng chỉ cần là một chút biến hóa nhỏ nhoi, tôi cũng có thể nhận ra rõ ràng.
Biết bao lần tôi từng cắn chặt bờ môi giữa màn đêm đen tưởng chừng không có điểm tận cùng, đôi bàn tay nắm chặt, hoàn toàn không phát hiện ra môi mình đã bị cắn rách, lòng bàn tay cũng bị móng tay cắm sâu đến rỉ máu, cố quên đi những sự không cam tâm và nhục nhã của bản thân. Nhưng tôi thực sự chẳng làm gì hơn được, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng ngang ngược cắn xé trái tim vốn đã tơi tả của mình, cho đến khi nó hoàn toàn tan nát.
Biết rõ là không thể phản kháng, tôi chỉ còn cách chịu đựng.
Tôi đêm đêm không thể ngủ ngon, Cận Tịch tất nhiên biết rõ. Tôi còn thường xuyên nghe thấy Hoán Bích vùi đầu trong chăn khóc thầm, khóc cho cha mẹ và huynh trưởng ở trời Nam đất Bắc xa xôi, khóc cho tẩu tẩu và Trí Ninh vừa gặp cơn tai họa.
Đêm dài đằng đẵng, leo lét đèn thu. Vốn đang độ hoa thu thảm đạm cỏ thu úa vàng, đêm thu dài miên man vô tận, dường như vĩnh viễn chẳng bao giờ đợi được tới khi trời sáng. Mà dù trời có sáng, sự tăm tối trong lòng liệu có được chiếu sáng một khoảnh khắc nào chăng?
Tôi không nói gì, chỉ lặng im.
Khi chúng tôi trở về phòng, Hoán Bích đang bày cơm và thức ăn lên bàn. Nhìn thấy tôi, cô nàng không kìm được than phiền: “Trụ trì đã đặc biệt dặn dò nhà bếp, nói là tiểu thư còn đang trong thời gian ở cữ, phải đặc biệt chiếu cố, làm cho một số loại thức ăn mặn và nhiều mỡ, ai ngờ những thứ đưa tới vẫn chẳng có lấy một giọt mỡ nào, đừng nói là thức ăn mặn. Nô tỳ và Cận Tịch thì không sao, nhưng tiểu thư còn đang ở cữ, như thế này làm sao được?”
Đợi Hoán Bích nói xong một tràng liến thoắng, tôi thản nhiên cầm đũa, bình tĩnh nói: “Dù sao cũng là nơi Phật môn thanh tịnh, sao có thể động đến đồ ăn mặn được, ta cũng không muốn mình bị chú ý quá, chỉ cần có thể ăn no là được rồi!”
“Nhớ lại những ngày bị cấm túc trong Đường Lê cung, ngay đến thức ăn cũng mốc meo cả, chúng ta không phải vẫn ăn được hết đó sao?” Cận Tịch hơi cau mày, lộ vẻ rụt rè. “Nương tử và Hoán Bích cô nương có từng để ý không, trụ trì mang tiếng là trụ trì nhưng tính tình hiền hòa, nhu nhược, không thể sai bảo người khác. Do đó, bà ấy tuy có lòng chiếu cố nương tử nhưng cũng là lực bất tòng tâm.”
Hoán Bích tiếp lời: “Làm sao lại không nhận ra chứ! Lúc mới đến, bà ấy nói hai người chúng ta chỉ cần hầu hạ tiểu thư là được, nhưng chỉ sau vài ngày, công việc mà đám người Tịnh Bạch sư phụ giao cho chúng ta nhiều thế nào chứ?”
Cận Tịch nói: “Tiền nhang đèn của chùa Cam Lộ tuy không ít nhưng thường ngày các ni cô trong chùa vẫn phải tự tay giặt giũ quần áo, làm một số việc nặng nhọc. Chúng ta vừa mới tới, rất nhiều việc liền được giao cả cho chúng ta, nhưng giờ đang sống nhờ nhà người khác, chúng ta đương nhiên không thể tranh cãi. May mà mấy việc này nô tỳ và Hoán Bích cô nương làm cũng đã quen, không có vấn đề gì to tát.”
“Chỉ e…” Hoán Bích nôn nóng nói: “Sau này bọn họ được đằng chân lân đằng đầu, ngay đến tiểu thư cũng phải chịu khổ.”
Tôi lặng lẽ cúi đầu, nhai cọng rau trong miệng, hờ hững nói: “Ta đã vào chùa Cam Lộ rồi, dù sau này có phải làm một số việc nặng thì cũng là lẽ thường tình thôi!” Tôi nắm lấy bàn tay hai người bọn họ, khẩn thiết nói: “Chỉ khổ cho các ngươi, vì ta mà phải chịu không ít nỗi vất vả.”
Hoán Bích rơm rớm nước mắt, cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Bây giờ người thân bên cạnh muội chỉ còn lại một mình trưởng tỷ thôi, chỉ cần có thể ở bên trưởng tỷ, muội chẳng còn điều gì oán trách.”
Cận Tịch cũng nói: “Nô tỳ vốn nguyện lòng theo nương tử rời cung, sau này dù có gặp phải bất cứ chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện.”
Tôi thầm cảm động, thổn thức nói: “Từ nay về sau, chỉ còn có ba người chúng ta nương tựa vào nhau thôi!”
Hoán Bích cúi đầu khóc rấm rứt, nói: “Bọn muội thì không sao, nhưng trưởng tỷ đã gầy đến thế này rồi, muội mà sợ lắm!”
Hoán Bích vừa dứt lời, tôi đột nhiên nhìn thấy dung nhan của mình hiện giờ. Do đã lâu không soi gương nên lúc này, khi nhìn thấy tấm dung nhan tiều tụy của bản thân trong chiếc gương đồng ảm đạm, ngay đến tôi cũng có ch