Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323875

Bình chọn: 10.00/10/387 lượt.

g không tiện chút nào.

Lung Nguyệt đã được giao phó cho Kính Phi, tất nhiên một vài người bên phía tôi cũng phải đi theo qua đó, hầu hạ Lung Nguyệt giống như hầu hạ chủ nhân trước đây của mình. Chắc hẳn Kính Phi có ý an ủi tôi, đã dẫn Phẩm Nhi, Bội Nhi và Tiểu Liên Tử đi.

Như vậy tôi cũng yên tâm, Tiểu Liên Tử dù sao cũng có chút công phu, tính tình lại trung hậu, có y ở bên cạnh Lung Nguyệt, kẻ khác có muốn bày mưu hãm hại nó nhất định cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ.

My Trang cũng đã gọi Tiểu Doãn Tử tới cung của tỷ ấy hầu hạ. Trước đây, Tiểu Doãn Tử là thái giám được việc nhất bên cạnh tôi, sau khi tôi rời cung, nhất định sẽ phải chịu không ít sự hạch sách, đày đọa, My Trang lại thích sự thông minh, nhanh nhẹn của y, mong là từ nay, y có thể trở thành cánh tay phải, giúp tỷ ấy mọi việc.

My Trang và Lung Nguyệt chính là hai người mà tôi không yên tâm nhất trong cung.

May mà My Trang có Thái hậu che chở, kẻ khác chắc cũng chẳng dám làm gì. Mà tôi cũng đã ngầm nhờ cậy Ôn Thực Sơ và Tiểu Doãn Tử, bọn họ nhất định sẽ dốc sức bảo vệ cho My Trang được an toàn.

Còn Lung Nguyệt thì vì Kính Phi không có con nên nhất định nó sẽ được coi như con đẻ. Nàng ta vốn giao hảo với tôi, địa vị lại cao, quan hệ với mọi người trong cung cũng tốt, là lựa chọn tốt nhất để nuôi dưỡng Lung Nguyệt.

Duy có Cận Tịch, nàng ta nhất quyết muốn theo tôi rời cung, đây là điều mà tôi không lường trước được.

Trong số các cung nữ, nàng ta cũng khá có thân phận, là Ôn nhân chính ngũ phẩm, trước đây lại từng hầu hạ thái phi, quả thực không cần phải theo tôi đi chịu khổ.

Tôi vốn nghĩ tệ nhất thì cũng để nàng ta đi theo Kính Phi chăm sóc Lung Nguyệt, nhưng nàng ta lại trần tình với tôi: “Công chúa có Kính Phi nương nương chăm sóc là đã muôn phần ổn thỏa, nô tỳ quả thực không muốn ở chỗ Kính Phi nương nương mà làm vướng tay vướng chân. Nương nương sắp đi tu hành, nhất định không thể thiếu người hầu hạ, một mình Hoán Bích cô nương làm sao đủ được, dù gì cũng không thể để cô ấy chịu khổ một mình. Nô tỳ từ nhỏ đã mang lòng hướng Phật, đây thực là cơ hội tốt nhất, chỉ mong nương nương đừng chê nô tỳ vụng về, nể tình nô tỳ mấy năm nay đã dốc lòng dốc sức chăm sóc nương nương mà dẫn nô tỳ đi cùng.”

Nàng ta đã nói như vậy, tôi cũng không tiện thoái thác, đành dẫn nàng ta đi cùng. May mà Cận Tịch thông minh, tháo vát, có thể giúp đỡ tôi rất nhiều, hơn nữa còn thường xuyên lựa lời khuyên nhủ, giúp tôi bớt cô độc.

Hôm ấy, Cận Tịch đang ngồi trong phòng cúi đầu khâu áo, tôi thì cẩn thận xâu từng viên gỗ lim làm thành tràng hạt.

Ánh dương dìu dịu chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, tựa một lớp vải mỏng manh, hết sức nhẹ nhàng, êm ái. Trên bàn đặt một bức tượng Quan Âm làm bằng gốm trắng, vẻ mặt hiền từ, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ấm áp, thực rất có dáng vẻ đại từ đại bi phổ độ chúng sinh. Trong bát hương đặt trước tượng Quan Âm có ba nén hương đang cháy, khói hương vấn vít tỏa ra, như sương như khói.

Cận Tịch cười, nói: “Hôm nay tinh thần nương tử không tệ, chi bằng chúng ta cùng ra ngoài đi dạo một lát. Phong cảnh xung quanh chùa Cam Lộ xưa nay vốn nổi danh, cũng nên đi xem thử.”

Cận Tịch ân cần như vậy chẳng qua là muốn giúp tôi xua bớt nỗi u buồn, tôi sao có thể không biết, bèn đồng ý, hai người cùng cất bước ra ngoài đi dạo.

Ngoài kinh đô núi non trùng điệp, liền thành một dải, như tạo thành bức bình phong xanh biếc. Nơi cao thì đâm vào tới tận mây, nơi thấp thì tựa như cánh tay ngọc ngà của mỹ nhân uốn lượn. Mà trong số các đỉnh núi, phong cảnh ở đỉnh Phiêu Miểu, đỉnh Tha Nga, đỉnh Cam Lộ, đỉnh Lăng Vân là nổi tiếng nhất, đỉnh Phiêu Miểu và đỉnh Tha Nga đối diện nhau từ xa, đỉnh Cam Lộ, đỉnh Tha Nga và đỉnh Lăng Vân thì dính liền, giữa những đỉnh núi mây mù bao phủ, phong cảnh đẹp đẽ vô cùng.

Giữa nơi núi non biêng biếc, mây khói như bao phủ khắp nơi, mang tới cho người ta cảm giác không chân thực, dường như cả con người đều hòa mình với thiên nhiên. Tôi đứng ngắm cảnh từ xa, nỗi buồn cùng sự mỏi mệt khi rời cung lại trào dâng trong lòng, lan tỏa khắp thân thể. Trái tim trở nên trống rỗng, tôi hờ hững nói: “Cận Tịch, nếu nửa đời sau, chúng ta có thể bình yên sống trong chùa Cam Lộ thế này, ta cũng không còn mong cầu gì hơn.”

Cận Tịch dịu giọng nói: “Chúng ta đã xa rời chốn thị phi rồi, chắc hẳn chuyện thị phi sẽ không tìm tới chúng ta nữa. Nương tử cứ yên tâm!”

Gió núi rất mạnh, cuốn góc chiếc áo ni cô màu xám của tôi lên, nhìn như một cánh bướm già nua đang đập cánh một cách mỏi mệt. “Nếu có thể cả đời bầu bạn bên ngọn đèn dầu và tượng Phật, ta cũng coi như được thanh tịnh rồi!”

Cận Tịch khẽ thở dài một tiếng. “Hoàn cảnh bây giờ coi như không tệ. Với tình hình khi đó, nếu nương tử không tự nguyện xin xuất gia, hoặc là sẽ bị ban cho cái chết, hoặc là sẽ bị đày vào lãnh cung, cũng có thể Hoàng thượng trong cơn giận dữ sẽ cho phong tỏa Đường Lê cung, giam cầm nương tử trong đó suốt đời suốt kiếp. Mà nếu có kẻ ném đá xuống giếng, kết cục của nương tử nhất định sẽ thảm hơn bây giờ nhiều.”

Tôi cắn chặt môi, sự chán ghét và oán hận nơi đáy


Pair of Vintage Old School Fru