
viên ngọc thể hiện địa vị tôn quý tột cùng không nữ tử nào trong thiên hạ có thể so sánh được của nàng ta.
Hoàng hậu thấy tôi đi vào liền chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Hoàn Phi thân thể đã nặng nề như thế mà còn cất công tới đây, thực là hiếm có. Hôm nay tinh thần bản cung không tệ, Hoàn Phi cứ thoải mái đi.”
Tôi mỉm cười nhún nhường. “Lời dạy bảo của nương nương thần thiếp luôn ghi nhớ kĩ, lòng đầy cảm kích. Nương nương phượng thể không yên đã lâu, thần thiếp không thể ở bên hầu hạ, mong nương nương thứ lỗi.”
Hoàng hậu nở nụ cười thân thiện, xua tay, nói: “Hoàn Phi chăm lo cho Hoàng thượng hết lòng hết sức, lại giúp Thẩm Thục viện cũng có thai, hiền đức đến thế, sao bản cung có thể trách cứ gì được.” Trong khi nói, Hoàng hậu thoáng dừng lại một chút, dường như không đủ hơi để nói liền một mạch.
“Nương nương và Thái hậu vẫn luôn hy vọng hoàng thất có thêm thành viên, bây giờ Thẩm Thục viện mang thai như thế kỳ thực cũng là nhờ Hoàng hậu và Thái hậu ban ân trạch cho thiên hạ.” Tôi đưa mắt liếc quanh, thấy trên đầu gối Hoàng hậu có đặt một chiếc khăn tay, bên trên thêu hình một bông mẫu đơn vô cùng bắt mắt. Tôi chỉ thoáng nhìn qua một chút liền nhận ra ngay đây chính là đường thêu của Kính Phi, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ làm bộ như không nhìn thấy.
Hoàng hậu lẳng lặng nhìn tôi một lát, chậm rãi nói: “Trong quãng thời gian bản cung đổ bệnh, mọi việc trong hậu cung đều phải trông cậy vào Kính Phi và Đoan Phi, bây giờ thân thể đã khỏe hơn một chút, bản cung cũng nên lo liệu một số chuyện rồi.”
Trái tim tôi bất giác nảy lên một cái nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, tươi cười, nói: “Dạ phải, Hoàng hậu nương nương là chủ nhân của lục cung, có nương nương đích thân quản lý tất nhiên là tốt nhất rồi.”
Ánh mắt Hoàng hậu sâu thẳm và hiền hòa, khiến người ta khó có thể nhìn ra được ý nghĩ thật của nàng ta. “Hoàn Phi là một trong Tam phi, sớm muộn gì cùng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của bản cung để quản lý chốn hậu cung này, đúng vậy không?”
Trở về Nhu Nghi điện, tôi lập tức cho gọi Ôn Thực Sơ tới, hỏi: “Bệnh của Hoàng hậu rốt cuộc là như thế nào?”
Ôn Thực Sơ chậm rãi đáp: “Vốn không có gì đáng ngại nhưng về sau vừa nóng giận lại vừa bị nhiễm phong hàn, chứng đau đầu còn phát tác, thế là đổ bệnh mấy ngày, nhìn bộ dạng bây giờ thì hình như đã khỏi rồi.”
Tôi lặng yên suy nghĩ một lát, cặp mắt thoáng vẻ mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nàng ta thì khỏi rồi nhưng chỉ e kể từ giờ bản cung sẽ có vô số điều phiền não.” Sau đó lại khẽ cất tiếng dặn dò: “Tạm thời không cần để ý tới nàng ta vội. Người khác đều cho là bản cung mới chỉ mang thai sáu tháng nhưng đại nhân thì lại biết rõ sự tình. Nếu tới lúc vạn bất đắc dĩ, thuốc trợ sản có lẽ cũng cần dùng đến, đại nhân nhớ chuẩn bị sẵn từ bây giờ.”
“Việc này vi thần tự có an bài thỏa đáng, đảm bảo ngày giờ sinh nở không có chút sai chệch nào.” Ôn Thực Sơ trầm tư trong chốc lát, sau đó mới nói: “Trong mắt người ngoài, nương nương đã mang thai sáu tháng, lúc này Hoàng hậu cũng không tiện ra tay, nương nương tạm thời không cần lo lắng, điều nên nghĩ tới bây giờ là những việc có thể xảy ra trong khi sinh nở và sau khi đứa bé ra đời.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nỗi âu lo trong lòng càng thêm nặng nề, không kìm được nói: “Cái thai của bản cung cách ngày lâm bồn đã không còn xa nữa, dù nàng ta có muốn bỏ thuốc trụy thai thì cũng khó có thể làm được ngay. Hiện giờ bản cung, Thẩm Thục viện và Từ Tiệp dư đều đang có thai nhưng chỉ có cái thai của Thẩm Thục viện là chưa đầy ba tháng, hết sức đáng lo. Đại nhân giờ cũng đang phụ trách việc ở Đường Lê cung, bản cung xin giao phó mẹ con Thẩm Thục viện cho đại nhân, ngài nhất định phải đảm bảo bình an cho bọn họ đấy.”
Tôi nói liền mấy câu nhưng Ôn Thực Sơ lại chỉ đờ đẫn không nói gì, mặt mày ngơ ngẩn. Tôi để ý quan sát hắn, thấy chỉ trong vòng nửa tháng mà trông hắn đã tiều tụy đi nhiều, hai bên má hóp lại, dưới cằm lún phún những cọng râu, cặp mắt trước giờ vốn luôn đôn hậu cũng trở nên mơ màng, bên trong còn vằn lên mấy tia máu. Tôi chưa từng thấy hắn có dáng vẻ như thế bao giờ, bất giác cả kinh, lén vẫy tay kêu Hoán Bích bưng một bát canh bo bo nấu táo đỏ tới, sau đó mới nói: “Ôn đại nhân hôm nay có vẻ tiều tụy quá, hãy uống tạm bát canh ý dĩ này đi cho lại sức.”
Tôi gọi liền mấy câu hắn mới tỉnh táo trở lại, khẽ ho một tiếng, nói: “Gần đây vi thần thường hay thiếu ngủ nên mới như vậy, không có vấn đề gì đâu.”
Tôi khẽ thở dài, cất giọng dịu dàng: “Hiện giờ sự an nguy của bản cung và Thẩm Thục viện cùng những đứa bé trong bụng bọn ta đều trông cậy vào đại nhân, nếu đại nhân không giữ gìn bản thân cho tốt, sao bọn ta có thể yên thân được đây?”
Ánh mắt Ôn Thực Sơ bỗng trở nên ảm đạm. “Trước đây vi thần vẫn luôn cảm thấy mình là một vị đại phu, có thể chữa bệnh cứu người nhưng hóa ra sự thực lại không phải như thế.”
Tôi thấy thần sắc hắn có vẻ khác thường, không kìm được lo lắng hỏi: “Đang yên đang lành sao lại nói ra những lời nản lòng như vậy? Đại nhân mới gặp phải chuyện gì hay sao?”
Ôn Thực