Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324311

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.

ơng Nhược cười, nói: “Trước đây nương tử chép kinh Phật cho Thái hậu, Thái hậu thường khen chữ của nương tử rất đẹp, lại rõ ràng nên khi người đọc kinh thấy rất thoải mái, chỉ là vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu. Giờ nương tử tu hành trong chùa Cam Lộ, chi bằng hãy tiếp tục chép kinh Phật cho Thái hậu như trước đây, coi như luyện chữ để giết thời gian. Hằng tháng, nô tỳ sẽ tới chùa Cam Lộ một lần để mang kinh Phật đi. Xin nương tử hãy lấy thời gian một tháng làm kỳ hạn, chép kinh Phật cầu phúc cho Thái hậu.” Nói xong, bà ta liền chăm chú nhìn tôi rồi bổ sung thêm một câu: “Thái hậu đã nói rồi, nhất định phải là lời cầu phúc do chính tay nương tử chép thì mới có tác dụng, bằng không thì không tính đâu.”

Kinh Phật trong cung nhiều như vậy, việc gì phải chạy đến tận chùa Cam Lộ xa xôi này để lấy từ chỗ tôi?!

Thế nhưng tôi chỉ thoáng suy nghĩ, lập tức hiểu ra ngay, bèn khom người thật sâu, nói: “Xin thay Mạc Sầu cảm tạ sự quan tâm của Thái hậu, Mạc Sầu nhất định sẽ dốc hết tâm sức chép kinh Phật, cầu chúc cho Thái hậu được trời cao phù hộ.”

Phương Nhược mỉm cười hiểu ý, chỉnh lại cây trâm bạc trên búi tóc một chút, đứng dậy cười, nói: “Nương tử hiểu rõ thì tốt. Sắc trời không còn sớm nữa, nô tỳ phải quay về phục mệnh đây.”

Tôi lập tức đứng dậy theo. “Để ta tiễn cô cô ra ngoài.”

Ngoài cửa có mấy ni cô đang ngó nghiêng để ý tình cảnh trong phòng tôi, Phương Nhược thấy có nhiều người, bèn dừng lại, nói: “Nương tử hãy về đi, ngoài này lạnh lắm!”, rồi cố ý nói lớn: “Kinh Phật mà Thái hậu nhờ nương tử chép mỗi tháng nô tỳ sẽ tới lấy một lần, nương tử cứ dốc hết sức mình làm việc này là được.”

Tôi biết bà ta cố ý nói vậy cho đám ni cô kia nghe, tránh để tôi bị bọn họ ức hiếp. Tôi vội vàng tươi cười nhường đường, đợi sau khi bà ta đã đi xa mới yên tâm trở vào phòng.

Q.4 – Chương 6: Dây Đàn Đứt Chẳng Người Nghe

Tôi một lòng điều dưỡng, ăn ngủ đúng giờ. Quả đúng như sự kỳ vọng của Cận Tịch và Hoán Bích, thân thể tôi đã dần khỏe lại, ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn, có thể thoải mái đi lại. Tôi bắt đầu ngày ngày tụng kinh niệm Phật, làm việc chăm chỉ. Hễ có thời gian rảnh rỗi, tôi lại cẩn thận vùi đầu chép kinh Phật bất kể ngày đêm. Chỉ mong những lời chân ngôn chân ý trong kinh Phật có thể xua bớt tâm trạng u uất thường dâng trào trong lòng tôi. Trong quãng thời gian này, tôi chép xong Kim Cương kinh rồi lại chép Lăng Nghiêm kinh, sau khi chép đủ ba lần mỗi cuốn kinh thư, tôi ngẩng đầu chăm chú nhìn mình trong gương, thấy ánh mắt quả nhiên đã vơi đi rất nhiều tạp niệm, nhưng đồng thời cũng trở nên trống rỗng.

Tôi chép kinh Phật một cách nghiêm túc, nét mực đen nhánh và nồng đậm, tựa như sự không cam tâm và nỗi oan khuất của tôi, tất cả đều được viết vào trong những lời chân ngôn vô biên của Phật pháp, qua đó xoa dịu sự căm phẫn trong tôi.

Thái hậu vì tôi mà khổ tâm an bài như thế thực đã có thể coi là hết mức rồi.

Bà ta yêu cầu tôi phải tự tay chép kinh Phật, mỗi tháng sai Phương Nhược đến lấy, chính là để đảm bảo tôi vẫn còn sống, sống một cách bình an với hai tay hai chân lành lặn, thân thể khỏe mạnh và không có bệnh tật gì.

Việc Phương Nhược đến đây hằng tháng không hề khiến công việc vất vả của tôi giảm đi bao nhiêu, chỉ là trong hôm bà ta tới, tôi được Tịnh Bạch cho phép nghỉ ngơi một ngày.

Hoán Bích hỏi tôi: “Tiểu thư phải làm việc vất vả như vậy, tại sao lại không nói với Phương Nhược cô cô để nhờ chủ trì công đạo, hoặc nói trực tiếp với trụ trì cũng được mà?”

Tôi cúi đầu, cẩn thận hồ quần áo, hờ hững nói: “Nếu ta nói với trụ trì, trụ trì nhất định sẽ tới gặp Tịnh Bạch cầu xin giúp ta. Nhưng dù gì ta cũng nằm dưới quyền quản lý của Tịnh Bạch, nếu bà ta ngoài miệng đồng ý nhưng sau lưng ngầm ám toán thì đến chút bình yên khó khăn lắm mới có được này, ta cũng chẳng còn. Mà nếu nói với Phương Nhược, Phương Nhược nhất định sẽ quay về bẩm với Thái hậu. Thái hậu tuy là cô ruột của Hoàng hậu nhưng chiếu cố ta với Lung Nguyệt như vậy đã coi như tận tâm rồi, hà tất phải khiến lão nhân gia người nhọc lòng thêm. Hơn nữa, trong cung tai vách mạch rừng, nếu việc này truyền đến tai Hoàng hậu và An Lăng Dung, không biết kết quả sẽ ra sao nữa.”

Lý do có thể nói ra tôi đều đã nói cả rồi, nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác tôi không thể nói. Tôi vừa mới rời cung, những người muốn dồn tôi vào chỗ chết kia đương nhiên không chịu dễ dàng bỏ cuộc, chỉ e bên cạnh tôi có vô số cặp mắt tới từ trong cung đang rình mò. Thái hậu bảo tôi chép kinh Phật để Phương Nhược mang về mỗi tháng cũng là vì nguyên nhân này, người lo có người hãm hại tôi. Tịnh Bạch khó chịu trước xuất thân và dung mạo của tôi, do đó cố tình gây khó dễ khiến tôi vất vả. Nếu những kẻ kia nhìn thấy tình cảnh của tôi bây giờ, nhất định sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều, ý định đối phó với Lung Nguyệt của tôi cũng sẽ giảm đi không ít. Mọi việc trên đời này đều có liên quan đến nhau, tôi là người làm mẹ, cũng chỉ có thể làm cho Lung Nguyệt một chút việc như vậy mà thôi.

Mỗi lần Phương Nhược tới, tôi chỉ hỏi hai câu: “My Trang có khỏe không? Lung Nguyệt có khỏe k