Old school Swatch Watches
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324264

Bình chọn: 8.5.00/10/426 lượt.

uối cùng đành từ bỏ suy nghĩ này.” Trong mắt Phương Nhược ánh lên một tia thương xót. “Kính Phi nương nương là người tốt, chỉ đáng tiếc phận bạc, bị người ta làm liên lụy. Ngày đó Kính Phi nương nương mới chỉ là dung hoa chính tứ phẩm, chưa đạt tới bậc chính tam phẩm nên không thể làm chủ riêng một cung, chỉ có thể ở trong Mật Tú cung cùng Hoa Phi. Hoan nghi hương ghê gớm thế nào, nương tử cũng đã biết rồi đấy, khi đó Kính Phi mới chỉ là Phùng Dung hoa, ngày đêm sống trong Mật Tú cung, tất nhiên không thể tránh khỏi sự tàn phá của Hoan nghi hương.” Phương Nhược cố gắng ổn định lại tâm trạng, xót xa nói: “Nếu không, Kính Phi tuy không tệ nhưng trong cung có nhiều phi tần như thế, ai cũng một lòng tranh sủng, Hoàng thượng cớ gì lại ban cho nàng ấy ngôi cao, còn thường xuyên tới thăm nữa?”

Nỗi thương tâm trong lòng tôi thực khó có thể dùng lời miêu tả hết được, Kính Phi đáng thương biết bao, mà khi đó số phi tần ở cùng với Hoa Quý tần nhiều như thế, người bị liên lụy há chỉ có một mình Kính Phi! Tôi bèn hỏi: “Vậy ngày đó còn có ai ở cùng Hoa Quý tần và bị liên lụy nữa?”

Phương Nhược thoáng trầm ngâm. “Chỉ có mình Kính Phi thôi!” Thấy tôi tỏ ra khó hiểu, bà ta bèn nói: “Hoa Quý tần không phải kẻ ngốc, thời gian đó, nàng ta tuy đắc sủng nhưng không phải là chuyên sủng. Trong số các phi tần ngày đó, Kính Phi cũng rất được Hoàng thượng sủng ái. Sau khi sẩy thai, Hoa Quý tần nhìn thấy ai cũng khó chịu, liền đuổi hết mấy vị tiểu chủ ở cùng mình ra ngoài. Nàng ta lại sợ lúc này Hoàng thượng vẫn còn tình cảm với Kính Phi, do đó liền dứt khoát bẩm với Hoàng hậu, xin cho Kính Phi dọn đến ở tại Mật Tú cung của mình, như thế cũng dễ trông coi. Khi đó, Hoa Quý tần cực kỳ đắc sủng, ngay đến Hoàng thượng cũng không muốn trái ý nàng ta, thậm chí Hoàng hậu nương nương còn đích thân tới khuyên nhủ, nói là Hoa Quý tần tính tình cứng rắn, chỉ có Kính Phi tới đó ở cùng thì hai bên mới hòa thuận được, thế là Kính Phi nương nương đành phải vâng theo.”

Mí mắt tôi bất giác chớp động, trái tim đột ngột lạnh băng, Hoàng hậu rõ ràng biết tác hại của Hoan nghi hương cơ mà! Tôi cả kinh. “Vậy Kính Phi đã ở đó bao lâu?”

“Chắc phải tới một năm.” Phương Nhược hơi cụp mí mắt: “Tính cách của Hoa Quý tần, nương tử cũng biết rồi đấy, hồi đó Kính Phi nương nương ở trong cung của nàng ta nhất định đã phải chịu không ít khổ cực. Mãi đến một năm sau, Hoa Quý tần được tấn phong làm Hoa Phi, Kính Phi nương nương cũng từ tiệp dư được thăng làm quý tần, thế mới được ra ở cung riêng, coi như thoát khỏi bể khổ nhưng thân thể dù sao cũng đã bị tổn hại.”

Trái tim tôi không ngừng đập thình thịch, Hoan nghi hương, Hoan nghi hương! Mỗi lần nghĩ tới, sự phẫn nộ và thương tâm mà Hoa Phi thể hiện trước khi chết lại hiện lên trước mắt. Mảng máu tươi dính đầy trên tường đó tựa như hoa đào nở rộ, biết bao đêm liền đã khiến tôi chẳng thể ngủ nổi, trong lòng sợ hãi đến tột cùng.

Phương Nhược mặt không đổi sắc, chỉ dịu dàng nói: “Đoan Phi nương nương và Kính Phi nương nương đều không thể sinh con, Hoa Phi quả là đã tạo nghiệt quá nhiều!”

Cổ họng tôi bất giác nghẹn lại, cơ hồ muốn bật thốt lên rằng: Hoa Phi tất nhiên đã tạo nghiệt quá nhiều, nhưng nàng ta thì sao? Rõ ràng nàng ta biết tác hại của Hoan nghi hương, vậy mà còn bảo Kính Phi đến ở tại Mật Tú cung. Sau đó, nàng ta vẫn một mực cư xử khách sáo với Kính Phi, dường như tất cả mọi việc đều chẳng có chút dính dáng đến nàng ta, thực quá sức ghê tởm!

Cũng khó trách, dù Kính Phi được phong làm phi, khá được ân sủng nhưng Hoàng hậu vẫn rất mực ung dung, chẳng hề để bụng. Ngoài nguyên nhân Kính Phi là người thông minh, không ưa tranh đấu ra, còn bởi Hoàng hậu biết rõ Kính Phi không có khả năng sinh nở, lại không quá được sủng ái, căn bản không phải là đối thủ của mình.

Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm sống lưng tôi, như thể có một con côn trùng đang bò trên đó, những cái chân mang đầy gai nhọn đâm vào da thịt, mang tới cảm giác đau nhói.

Giọng nói của Phương Nhược càng trở nên dịu dàng và chắc nịch, tựa như một ngọn núi đè xuống người tôi: “Nương tử phải nhớ lấy, là Hoa Phi tạo nghiệt, cũng chỉ có mình Hoa Phi tạo nghiệt, không liên quan tới người khác.”

Mồ hôi lạnh túa ra khiến mái tóc của tôi bết lại. Hoàng hậu tâm cơ thâm trầm, tôi gần như không thể kháng cự, đến người thông minh như Kính Phi còn bị giấu giếm chân tướng cơ mà. Từ việc nàng ta chỉ dùng chiếc áo cũ của Thuần Nguyên Hoàng hậu đã dễ dàng đẩy tôi vào cảnh này là có thể thấy được tâm cơ của nàng ta ghê gớm đến mức nào, sự sợ hãi trong lòng tôi càng lúc càng nặng nề, tựa như có một khối chì đang đè trong dạ dày tôi vậy, khiến tôi đau đớn khôn cùng.

Tôi chợt nhớ tới một người khác. “Vậy, Đoan Phi có biết chuyện không?”

Phương Nhược hơi trầm ngâm rồi nói: “Chưa chắc đã biết”, sau đó lại tiếp: “Dù có biết thì với tính cách hờ hững của Đoan Phi, chỉ cần việc không liên quan tới mình ắt sẽ không nói gì.”

Sự sợ hãi nơi đáy lòng bao phủ toàn thân tôi, Lung Nguyệt của tôi, Lung Nguyệt của tôi, lỡ như Hoàng hậu nảy sát cơ với nó… Không… Tôi quả thực không dám