
hứ, chích khủng bị hoa tri[3'>.
[3'> Dịch nghĩa: Hai lần đưa khung cửi. Người đi dừng ngựa bụng trù trừ. Tình sâu chẳng đặng nói thành câu. Ngoảnh đầu cười khẽ, đi qua giữa vườn hoa mà về, chỉ sợ mối tâm sự bị hoa biết được – ND
Tôi giao tờ giấy cho A Tấn, nói: “Không cần ngày nào cũng qua lại, thứ nhất là gai mắt quá, thứ hai là Vương gia phải ở trong cung hầu hạ Hoàng thượng, chắc vất vả vô cùng, đâu có bao nhiêu thời gian chứ.”
A Tấn cười trêu tôi: “Nương tử quả nhiên rất quan tâm đến Vương gia.”
Tôi bật cười, đưa tay chọc vào trán y một cái. “Hôm nào ngươi cũng chạy ra chạy vào thế này thì còn ai ở trong cung chăm sóc cho việc ăn ở của Vương gia nữa.”
A Tấn nói: “Mạc đại nương đã sai Thái Cát trong phủ đi theo hầu hạ rồi, bà ta là người có kinh nghiệm, nương tử yên tâm”, sau đó lại làm mặt quỷ, cười nói: “Ngoài ra nô tài phải nói thêm là Thái Cát đã bốn chục tuổi rồi, nương tử không phải lo gì đâu nhé!”
Tôi phỉ phui một tiếng, cười mắng: “Cho dù bà ta mới mười bốn tuổi, ta cũng có gì mà không yên tâm kia chứ!”
A Tấn cẩn thận nhét tờ giấy Tiết Đào đó vào trong vạt áo trước ngực, cười hì hì, nói: “Thứ này nhất định phải cất kỹ mới được. Mấy ngày tới Vương gia không thể xuất cung, nhất định sẽ coi tờ giấy này như bảo bối. Chỉ e những ngày ở trong cung Vương gia sẽ xem ngày xem đêm, thấy chữ như thấy người, không nỡ buông xuống mất.”
Tôi vừa thẹn vừa giận lại vừa tức cười, bèn lớn tiếng gọi: “Hoán Bích, muội mau tới đây xé nát miệng của cái con khỉ bẻm mép này ra cho ta, không có chủ nhân bên cạnh, gã ngày một điên khùng hơn rồi.”
A Tấn vội vàng xin tha, lại cười, nói: “Nô tài sợ nương tử buồn vì Vương gia không thể tới đây, do đó mới trêu đùa một chút cho nương tử vui thôi. Vương gia nói rồi, nếu hôm nay nương tử mà không cười một tiếng, nô tài coi như chưa hoàn thành công việc.”
Tôi khẽ mỉm cười. “Vậy ngươi đã hoàn thành việc hôm nay rồi đấy. Chỉ là ở trong cung tuy tốt nhưng khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn, Vương gia nhà ngươi có thiếu thứ gì ngươi phải để ý cho cẩn thận đấy!”
A Tấn làm bộ nhăn nhó, nói: “Làm tùy tùng thân tín cho Vương gia thật chẳng dễ dàng gì, vừa phải làm chân sai vặt vừa phải làm người đưa thư, lại còn phải làm cho nương tử cười nữa. Có điều, thấy nương tử và Vương gia vui vẻ, nô tài cũng vui lây. Thôi nô tài không làm phiền nương tử nữa, Vương gia chắc đang nóng ruột chờ tin lắm rồi!”, nói xong liền cáo từ rời đi.
Thế là Huyền Thanh tuy không thể tới nhưng tình sâu ý nặng của y thì đã gửi hết vào trong câu chữ, cứ cách vài ngày lại đến tay tôi một lần. Bình thường, mỗi lần mở bài từ ra xem, lòng tôi đều vừa thấp thoáng âu lo lại vừa xen lẫn nét vui mừng.
Y an ủi tôi, nói muôn vàn lời tương tư nhung nhớ, tôi tất nhiên hết sức vui mừng. Thế nhưng đi kèm với niềm vui ấy, tôi cũng biết rằng, lúc này y còn chưa thể trở về. Mang trong mình tâm trạng vừa buồn vừa lo ấy, tôi lần lượt viết ra những bài từ để xướng họa cùng y.
Tam trương cơ. Ng tàm dĩ lão yến sồ phi. Đông phong yến bãi trường châu uyển. Khinh tiêu thôi sấn, quán oa cung nữ, yếu hoán vũ thời y[4'>.
[4'> Dịch nghĩa: Ba lần đưa khung cửi. Con tằm đất Ngô đã bắt đầu nhả tơ làm kén, con én non đã biết bay. Mùa xuân này đã qua rồi. Các cô gái dệt vải bị thúc giục phải làm mau mau để các cung nữ trong cung còn thay áo mới mặc trong mùa hạ. – ND.
Vì cơn bệnh của Huyền Lăng, các buổi yến tiệc trong cung đều phải tạm dừng. Tử Áo Thành không còn ca múa, chắc đã trở nên lạnh lẽo và tịch mịch. Dưới ánh trăng bàng bạc, đứng giữa những đình đài lầu các trong Tử Áo Thành, Huyền Thanh, huynh đang làm gì thế?
Tứ trương cơ. Y nha thanh lý ám tần mi. Hồi toa chức đóa thùy liên tử. Bàn hoa dịch oản, sầu tâm nan chỉnh, mạch mạch loạn như ti[5'>.
[5'> Dịch nghĩa: Bốn lần đưa khung cửi. Thầm cau mày trong những tiếng khung cửi đong đưa kẽo kẹt. Con thoi qua lại dệt ra những đường hoa văn. Hoa văn dệt ra thì dễ, nhưng tâm trạng ưu sầu thì lại khó xua đi, lòng tương tư rối bời như những sợi tơ hỗn loạn – ND.
Nỗi nhớ nhung của muội, có lẽ huynh không nhìn thấy nhưng những bông hoa sen trong hồ Thái Dịch hoàn toàn có thể nói hết nỗi lòng tương tư của muội rồi. Có lẽ khi nhìn thấy những phiến lá sen xanh biếc trong hồ Thái Dịch, huynh cũng đang nghĩ tới muội chăng?
Ngũ trương cơ. Hoành văn chức tựu thẩm lang thi. Trung tâm nhất cú vô nhân hội. Bất ngôn sầu hận, bất ngôn tiều tụy, chích bằng ký tương tư[6'>.
[6'> Dịch nghĩa: Năm lần đưa khung cửi. Dệt ra bài thơ của Thẩm Ước (Một nhà thơ nổi tiếng thời Nam Bắc Triều). Ý nghĩa chính của bài thơ chỉ lo không ai hiểu được. Chẳng nói trong lòng sầu hận thế nào, chẳng nói ngoài mặt tiều tụy ra sao, chỉ gửi nỗi tương tư của mình vào trong thơ – ND
Huynh rời khỏi muội đã được mười lăm ngày rồi. Thanh, huynh không hề than thở với muội về nỗi sầu ly biệt, huynh chỉ nói với muội, mỗi lần trăng thanh gió mát, huynh đều nhớ đến muội.
Lục trương cơ. Hàng hàng đô thị sái hoa nhi. Hoa gian canh hữu song hồ điệp. Đình toa nhất thưởng, nhàn song ảnh lý, độc tự khán đa thời[7'>.
[7'> Dịch nghĩa: Sáu l