
ật tội nghiệp nhưng ko ai dám nói gì.Bỡi họ quá hỉu tính Ken.Anh thích là làm ko cần biết lí do ,ko cần giải thích,mặc kệ người khác nghĩ gì và làm gì..
< >—————————————————————————-
< >Anh quăng phịch cái vali ở góc phòng rồi nhìn nó chằm chằm.Nhận thấy cái nhìn đầy sát khí của anh,nó tự nhủ: 36 kế!Chạy là thượng sách!Lỡ ổng nỗi điên đánh mình thì sao?
< >Nghĩ thế nên nó vội vàng đặt vali của mình xuống rồi nhanh nhanh ra ngoài .Nhưng…..
< >Rầm!
< >_Muốn đi đâu!Tìm ALEX à?-anh trút giận lên cánh cửa rồi gằn giọng hỏi nó
< >Nó sợ hãi,giương ánh mắt thất thần nhìn anh.Chẵng những anh ko cảm thấy tội nghiệp nó mà còn nỗi diên lên.Với ALEX đôi mắt nó lúc nào cũng biết cười.Tại sao với anh đôi mắt nó cư như muốn bỏ trốn vậy?(Tự hỏi xem bản thân ông làm gì mà con người ta sợ vậy ih rồi giận><)
< >Càng nhìn anh nó càng run sợ.Với con nhỏ nhát gan như nó trong tình trạng thế này …nó …khóc ngay.
< >_Làm gì khóc?Ko cho đi gặp thằng khồn đó nên khóc hả?-Rồi! nước mắt với anh vô tác dụng
< >_Ai cơ?-Nó nin nín nhìn anh ngơ ngác
< >_Đừng giả nai trước mặt tôi!Đừng tưởng tôi ko biết!Cô lên giường với nó rồi chứ gì?
< >_Gì cơ!Ai cơ?-nó hỏi trong sự bấn loạn
< >_ALEX!Chẳng lẽ cô còn thằng khác sao?Nhìu đến ko nhớ nỗi à?-Anh mỉa mai,khinh bỉ
< >_Ko!Làm sao có chuyện ấy được!Em với anh ấy hoàn toàn ko có gì cả?-Nó bàng hoàng vội vàng phân bua
< >_Nói dối!-Anh phán chắc nịch
< >_Ko!Đó là sự thật!Anh hãy tin em!
< >_Tin cô?-anh cười mỉa_Cô lấy gì chứng minh?
< >Im lặng chỉ 1s rồi anh nói:
< >_Hay đễ tôi kiểm tra!
< >Lời nói đi đôi với hành động,vừa dứt lời là anh đang ở sát bên nó.Nó giật mình vội chạy vào phòng tắm khóa trái cửa.Nó cảm nhận được điều gì sắp xảy ra .Và nó thật sự thật sự lo sợ
< >RẦM!
< >Anh đạp gãy cửa phòng tắm rồi xông vào bế thốc nó lên thảy mạnh xuống giường.Thân thể nó lọt thõm trên chiếc giường rộn lớn.Miệng nó ko ngớt van xin:
< >_Ko!Xin …hix…xin anh..Em và ..ALEX ko có gì.Hoàn toàn ko ….Á!
< >Anh kéo mạnh nó về phía mình khi nó cố lùi về góc giường:
< >_Đừng mà!Em xin …xin anh..Em ko có gì với ALEX thật mà
< >_Đừng xạo!2 người ở chung 1 phòng mà ko có gì ư?Cô cho tôi là thằng ngốc à.Yên tâm đi!Về khoản này tôi hơn thằng ALEX nhìu
< >_Đừng mà….Đừng…uư
< >Nó tắt hẳn tiếng khi anh ngấu nghiến đôi môi nó.Cái thân hình lực lưỡng khỏe mạnh của anh đang nhân chìm cơ thể bé nhỏ của nó.Nó vủng vẫy,quẫy đạp nhưng hầu như đều phản tác dụng.Nó nhận thấy thân thễ nó đang dần phơi bày bởi bàn tay anh đang xé từng lớp vải trên người nó.nó ko ngừng la ó vùng vẫy,và rồi lóe lên 1 tia hy vong.Nó cắn mạnh vào vai anh.Đau quá!.Anh chợt khựng lại.Được thế nó vùng dậy ngay nhưng…
< >ẦM!
< >_Cô dám cắn tôi!-anh kéo nó lại,dằn nó xuống!Đay nghiến
< >Rồi mặc kệ nó có khóc lóc van xin,quẫy đạp,anh vẫn như con sư tử lên cơn đói khát,lồng lộn cắn xé con mồi .Ko chút thương tiếc!!!
Chương 3
Chương 3
Thân xác đau đớn rã rời,nó ko còn đủ sức để khóc ,nó mặc cho anh ôm nó khi anh đang say giấc.Gần sáng ,nó ngồi dậy,nhìn anh rồi nhìn lại mình,nó đau đớn,muốn khóc lắm nhưng sao k được.Nó ước gì nó có thể chết đi.Chết ngay tức khắc.Nó khoác vội cái áo rồi bước vào phòng tắm,nhìn mình trong gương nó muốn đập đầu vào đó quá.Nhưng rồi 1 s nào đó,hình ảnh gđ mà nó yêu thương hiện rõ lên trong đầu nó.Nó phải sống!Ko chỉ vì bản thân nó mà còn vì mọi người.Đứng dưới vòi sen ,nó thấy dễ chịu hơn.ước gì đêm qua chỉ là 1 giấc mơ,làn nước mát có cuốn theo giấc mơ đáng sợ đó ra khỏi tâm trí nó ko?Nó giật mình khi nghe tiếng gõ của và kêu ầm ĩ ở ngoài.
_Dậy mau!Ăn sáng nè 2 vợ chồng kia-Rex la ỏm tỏi trước cửa phòng
Nó nhanh chóng lau khô người và mặc quần áo
Rex đập cửa ầm ầm làm Ken thức giấc,anh khoác nhanh cái áo ngủ rồi ra mở cửa:
_Gì đấy?
Nhìn bộ dạng của anh chàng Rex cười gian:
_Chăm chỉ quá nhỉ?_
_Muốn ăn đòn hả?-Ken còn lạ gì REX.Anh biết cậu ta đang mỉa mai điều gì
_Ko!Ko ăn đòn mà là ăn sáng.Ra ăn sáng kìa
_Ko ăn!-Rồi KEN đóng sầm cửa lại bỏ Rex đứng
“bơ vơ ngu ngơ
” trước cửa
Quay lại giường tính ngủ tiếp nhưng nhìn vết tích trên giường anh chợt nhớ đến nó.Anh thất thần:
_Đêm qua…đây là…chẵng lẽ..chẵng lẽ mình là người đàn ông đầu tiên của cô ấy?
Nhìn quanh ko thấy nó,nhìn qua thấy Toa-let đóng cửa,anh bước đến:
_Bích Quân!Em ở trong đó à?
_………..-Nó lấy tay bịt chặt miệng,cố ngăn tiếng nấc
Anh đẫy cửa phòng tắm.Nó cố ngăn lại nhưng ko được .Nó chẵng còn sức ,với lại cửa phòng tắm hôm qua lãnh 1 phát của anh gãy rồi còn đâu><.Cái cửa mém đè bẹp nó nếu anh ko chụp lại.Để cửa sang 1 bên,nhìn nó co ro ngồi sát góc tường ,anh thấy thương quá.Anh tiến lên 1 bước,nó bật dậy lùi lại.Anh càng tiến,nó càng lùi.Lỡ trớn nó ngã luk trong bồn tắm.
< >_Bích Quân!-Anh hốt hoảng lôi nó lên.nó ướt sũng và yếu ớt trong tay anh.
< >Vừa chạm đến giường là nó vơ vội tấm chăn rồi cuộn mình trong đó.Nó run bắn lên khi anh cố chạm vào nó:
< >_Anh..anh xin lỗi,anh đã hiễu lầm em-nó giật thót khi anh khẽ sờ mặt nó,nó nhanh chóng úp mặt vào trong chăn
< >_Xin lỗi em!-giọng anh đầy thiết tha
< >_……….
< >_