Pair of Vintage Old School Fru
Hàng xóm hắc ám

Hàng xóm hắc ám

Tác giả: Tát Không Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322703

Bình chọn: 10.00/10/270 lượt.

, tôi cười anh ấy quá căng thẳng: “Đều đã khỏi hoàn toàn rồi, không cần đỡ nữa.”

Anh ấy lắc đầu: “Có lẽ cứ đỡ đi, anh sợ em ngã xuống đất.”

“Sao có thể, em nào có vô dụng vậy?”

Tôi đẩy tay anh ra, mở cửa, bước vào, đứng trong phòng khách, cười nói với anh: “Xem, chẳng phải là đứng vững ư?”

Nói xong, tôi quay người, thấy tình cảnh trước mắt, “Phịch” một tiếng ngã xuống đất.

Bên tai vọng lại giọng Hôn Hiểu: “Bây giờ cảm thấy ý kiến đỡ em có lẽ khá ổn nhỉ.”

“Trang! Hôn! Hiểu!” Tôi nghiêm nghị hỏi: “Bức tường đó, bức tường ngăn cách phòng em và anh đâu?”

Anh mở tủ lạnh, lấy chai nước khoáng, mở nắp, uống một ngụm, mới nói qua loa: “Phá rồi.”

“Phá … rồi?” Tôi nổi điên lên: “Vì sao? Vì sao? Vì sao phải phá?”

“Như thế chúng ta có thể nhìn thấy nhau.” Anh bình tĩnh nói.

Tôi hoàn toàn há hốc miệng: “Lẽ nào bây giờ anh không nhìn thấy em?”

“Ý của anh là, chúng ta có thể nhìn thấy nhau bất cứ lúc nào.”

Đã không còn ngôn từ nào có thể miêu tả tâm trạng lúc này, vì vậy tôi duy trì sự im lặng.

“Còn nữa,” Hôn Hiểu tiến lại gần tôi, hơi thở ấm áp thổi vào tai tôi: “Hôm nay, anh sẽ thực thi thỏa thuận “tiến vào” đó”

Không biết vì lời anh nói, hay vì gió bên tai, trái tim tôi bắt đầu đập điên cuồng.

Thấp thỏm cả ngày cũng không thấy Hôn Hiểu có động tĩnh đặc biệt gì, tôi thầm yên tâm, cho rằng anh ấy đùa.

Sau bữa tối, chúng tôingồi trên ghế sô fa xem ti vi, vẫn như mọi khi, trừ bức tường đằng sau sô fa đã không cánh mà bay.

Xem tới mức nhập tâm, đột nhiên cảm thấy tay của Hôn Hiểu không biết lúc nào đã đặt trên vai tôi.

Không sao, không sao, động tác bình thường mà.

Tôi an ủi bản thân.

Một lúc sau, anh thơm nhẹ lên cổ tôi.

Trấn tĩnh, trấn tĩnh, chỉ là vài nụ hôn.

Tôi lại an ủi bản thân lần nữa.

Tiếp theo, tay của anh từ từ lướt trên người tôi, cho tới khi trượt vào trong áo.

Lần này, đầu tôi trống rỗng, toàn thân căng lại, không dám thở.

“Chúc Thảo Nhĩ, em rất căng thẳng?” Hôn Hiểu cảm nhận được sự thay đổi của tôi.

“Căng thẳng? … Em, em không mà.” Tôi dối lòng phủ nhận.

“Vậy vì sao em nắm chặt tay anh?”

Tôi cúi đầu, quả nhiên, phát hiện mình đang ra sức cấu chặt cánh tay Hôn Hiểu,cuống cả lên không rời, dấu móng tay còn lưu lại, không rửa sạch chứng cứ.

“Không sao, đừng miễn cưỡng. Anh có thể đợi, cho tới ngày em bằng lòng.” Hôn Hiểu cười dịu dàng, vuốt nhẹ tóc tôi, đứng lên về nhà.

Tôi dựa vào ghế sô fa, trong lòng bất giác thở phào, nhưng có một cảm giác không nói ra được … hơi hơi trống rỗng.

Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra khoảnh khắc tôi trúng đạn, gương mặt nhợt nhạt của Hôn Hiểu, sắc mặt tuyệt vọng đó.

Thực ra, tôi chưa từng nói với người khác, trong nháy mắt tưởng mất mạng, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, hối hận không trân trọng từng phút từng giây bên Hôn Hiểu. Cho dù chúng tôi thường cãi nhau, nhưng những ngày tháng bên anh, tôi luôn vui vẻ.

Tôi đứng lên, nói với Hôn Hiểu: “Em bằng lòng.”

Hôn Hiểu quay người, nhìn sâu vào mắt tôi.

Tôi thở một hơi, toét miệng cười: “Trang Hôn Hiểu, em cam tâm tình nguyện thực thi thỏa thuận.”

Tắm xong, bước vào phòng ngủ, phát hiện Hôn Hiểu đã ngồi bên giường chờ đợi.

“Tới đây nào.” Anh vỗ vỗ bên cạnh.

Tôi nghe lời ngồi xuống cạnh anh.

Tuy bình thường gào thét ai cũng lợi hại hơn ai, nhưng đến thời khắc quan trọng, tôi lại thành con tôm mềm, hai tay đan nhau, cúi đầu.

Hôn Hiểu đặt tay lên eo tôi, từ từ cởi dây thắt lưng, áo tắm dần dần trượt xuống. Anh bắt đầu hôn mặt, vai, ngực tôi.

Tôi nhắm mắt, toàn thân có run rẩy lạ thường, căng thẳng mà lại hạnh phúc.

Hôn Hiểu nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, anh nghiêng người phủ lên, cơ thể anh dính chặt vào người tôi, một loại trọng lượng an toàn.

Dưới ánh đèn mờ dìu dịu, gương mặt nghiêng của anh hoàn mỹ không giống người thật, tôi không kìm nổi tình cảm mà vuốt trán anh, chậm rãi hướng xuống, qua sống mũi thẳng, đôi môi mềm mại, sau đó, cái cằm cứng rắn.

Cuối cùng, Hôn Hiểu nắm chặt cái tay không nghe lời của tôi, giam cầm nó trên đầu tôi, rồi anh cúi người xuống, hôn lên nơi mẫn cảm nhất trước ngực tôi, dùng đầu lưỡi vẽ từng vòng tròn, chầm chậm đùa nghịch.

Toàn thân tôi như bị điện giật, một khoảng mờ mịt trong đầu, anh hôn và cắn nhẹ lên ngực khiến tôi như rơi vào vòng xoáy tình dục. Đã hoàn toàn quên sự vật xung quanh, trong tai chỉ có tiếng vo ve … còn có tiếng “sột soạt”

Ớ? Tiếng “sột soạt”?

Tôi hơi hé mắt, nhìn nơi phát ra âm thanh … trên tủ đầu giường, chỗ đó, một con chuột trắng đang ngẩng đầu

nhìn chúng tôi.

Chuột!

“A!” Tôi hét lên, trong lúc cấp bách đầu gối nảy lên, đụng vào một vật cứng cứng nóng nóng. Ba giây sau, lập tức hiểu ra, hỏng rồi, lỡ làm Tiểu Trang bị thương rồi!

Quả nhiên, mặt Hôn Hiểu trắng bệch, ôm bụng, chầm chậm cuộn tròn trên đất.

“Xin lỗi, xin lỗi, đều tại con chuột tầng trên, nó lại chạy tới đây!” Tôi vội xin lỗi: “Hôn Hiểu, anh không sao chứ?”

“Em, nói, xem?” Hôn Hiểu rít răng nói.

“Xin anh đừng ngã xuống!” Hai tay tôi đan vào nhau, cầu khẩn.

“Em muốn tiếp tục à ?” Hôn Hiểu hơi ngạc nhiên.

“Không, chỉ là, anh ngã xuống rồi, ai đuổi