
ước, đem đầu ông nạp về Hàm Dương mới khỏi mang vạ.
Chung Ly Muội nói :
– Tôi còn, Hán đế còn cần đến Ðại vương, nhưng nếu tôi mất, Hán đế không cần đến tài điều binh, khiển tướng của Ðại vương nữa, tất Ðại vương cũng bị giết như tôi
Hàn Tín ngồi trầm tư một lúc , ý định giết Chung Ly Muội không còn nữa.
Tùy Hà lưu lại vài hôm, thấy Hàn Tín bỏ qua, không nói đến chuyện giết Chung Ly Muội, liền mật sai người đem thư về dâng cho Hán đế, còn mình thì từ biệt Hàn Tín, sang Lâm Châu.
Một hôm, Hán đế lâm triều, cùng với quần thần bàn kế, bỗng có người đến dâng mật thư.
Hán đế mở ra xem, đó là thư của Tùy Hà nói việc Hàn Tín giấu Chung Ly Muội, cố ý tạo phản.
Hán đế xám mặt, đòi Trần Bình vào hậu cung nói :
– Hàn Tín cậy công làm bậy. Trước kia hắn định chiếm nước Tề , mưu đoạt nghiệp lớn, chính ta đã thấy lòng hắn, mới cải phong sang Lỗ. Nay hắn cải mệnh, chấp chứa Chung Ly Muội tức là lòng phản phúc đã hiển nhiên.
Trẫm thấy cần phải đem binh trừ đi mới khỏi sanh hậu hoạn.
Trần Bình nói :
– Không nên ! Hàn Tín không phải như những kẻ khác, tài gồm thao lược, điều binh khiển tướng như thần. Chỗ đất hắn ở lại chính là chỗ xung yếu giữa Tần, Sái.Nếu sanh biến, binh thiên triều khó địch nổi.
Hán đế nói :
– Theo ý Tiên sinh bây giờ nên xử trí bằng cách nào ?
Trần Bình nói :
– Cứ ý ngu hạ thì Hàn Tín chỉ nên dùng trí mà bắt, chứ không nên dùng sức mà đánh.
Hán đế hỏi :
– Dùng trí như thế nào ?
Trần Bình nói :
– Thần có một kế, không phải dùng binh lực, mà Hàn Tín phải bó tay chịu bắt. Bệ hạ sẽ trừ được mối hại về sau.
Hán đế vội hỏi :
– Kế ấy như thế nào ?
Trần Bình nói :
– Theo thường lệ, các bậc Ðế vương thời xưa thỉnh thoảng tuần du đây đó để dò xét dân tình. Nay Bệ hạ ngự giá ra chơi Vân Mộng, hạ chiếu cho chư hầu cõi Tây phải đến tiếp giá. Hàn Tín nghe Bệ hạ đến thế nào cũng nghênh đón. Chừng ấy Bệ hạ chỉ cần sai một đoàn võ sĩ ra bắt là xong.
Hán đế nghe Trần Bình nói rất mừng, hạ chiếu vào mùa đông năm Canh Tý ngự giá tuần du Vân Mộng.
Chư hầu cõi Tây như Anh Bố, Bành Việt nghe lệnh đều sửa sang tiếp đón.
Hàn Tín hay tin ấy, bàn với tả, hữu :
– Ngày trước Tùy Hà đến đây mật tin cho ta biết triều đình đã hay việc giấu Chung Ly Muội ở đây, khuyên ta nên giết Chung Ly Muội để tránh hậu hoạn. Tuy nhiên, vì tình bạn ta không nỡ làm chuyện đó. Nay Thánh thượng tuần du Vân Mộng, nếu hay được việc này, ắt ta không khỏi tội, chi bằng đoạn tình bạn tránh chuyện ưu ái cho xong.
Bàn tính xong, Hàn Tín ra sau vườn hoa, tìm gặp Chung Ly Muội nói rõ việc Hán đế tuần du Vân Mộng, và tỏ ý mình muốn giết bạn.
Chung Ly Muội nói :
– Tôi đã nói với ngài, nếu ngài giết tôi, sớm muộn ngài cũng bị giết. Lời ấy không phải là tôi tham sống mà dọa ngài đâu.
Hàn Tín nói :
– Thà rằng vua phụ tôi chứ tôi không đành lòng phụ vua. Hôm nay tôi quyết lấy đầu của ông đem đến Vân Mộng nạp cho Hán đế.
Chung Ly Muội nổi giận, mắng lớn :
– Khốn kiếp, mày nỡ vô tình đến thế sao ? Ta tiếc không được thấy cái chết của mày, sau khi mày đã giết ta.
Nói xong, rút gươm đâm cổ tự vận.
Hàn Tín cắt lấy thủ cấp. Kịp lúc Hán đế khởi giá tuần du Hàn Tín bèn đem quân ra biên giới nghênh đón và dâng đầu Chung Ly muội.
Hán đế nói :
– Nhân ngươi giấu Chung Ly Muội đã lâu, nay thấy ta ra chơi Vân Mộng, sợ bị lộ nên phải nạp đầu Chung Ly Muội, chứ đâu phải thiện chí.
Dứt lời quát võ Sĩ trói Hàn Tín lại.
Hàn Tín kêu oan. Hán đế nói :
– Việc như vậy mà ngươi còn gọi là oan ức ?
Hàn Tín tâu :
– Tôi là một công thần khai quốc, dẫu phạm tội, Bệ hạ nỡ đối xử như thế sao ?
Hán đế nói :
– Ðã cố ý tạo phản, thì dẫu là kẻ công thì cũng chỉ là một tội nhân .
Hàn Tín nói :
– Ôi ! Lời thiên hạ thường nói : “Chim cao hết, cung tốt phải xếp xó, thỏ cáo hết chó săn bị làm thịt, địch quốc vỡ mưu thần phải tiêu diệt” câu nói ấy kể cũng đúng vậy.
Hán đế nghe nói cũng động lòng, chưa nỡ giết, truyền trói Hàn Tín để sau xe.
Xa giá Hán đế đến Vân Mộng cách ba mươi dặm thì trời sẫm tối, Hán đế xuống xe, cởi con Bạch Long, lỏng buông tay khấu, từ từ tiến tới.
Bỗng đến một khu rừng gần đó, con Bạch Long ré lên mấy tiếng hãi hùng. Hán đế nói :
– Long mã gầm thét, chắc trong rừng có kẻ thích khách.
Liền sai Phàn Khoái dẫn một trăm quân kỵ vào lục soát Quả thật, Phàn Khoái bắt được một người tuổi độ ba mươi ngồi ẩn dưới gốc cây, giương cung đặt tên sẵn, liền đem nộp cho Hán đế.
Hán đế hỏi :
– Nhà ngươi tên gì ? Tại sao lại ẩn núp trong ấy, với hành vi đen tối ?
Người ấy nói :
– Tôi ở Hoài âm, từng được đội ơn dày của Hàn Tín.
Nhân nghe Bệ hạ vô cớ bắt trói ân nhân của tôi, nên tôi định ân trong rừng tìm cách giải thoát.
Hán đế hét :
– Không phải nhà ngươi muốn giải thoát cho Hàn Tín mà chính là muốn ám hại ta.
Liền sai tả hữu đánh chết người ấy.
Hàn Tín ở sau xe hay tin, lòng bùi ngùi cảm động.
Ngày hôm sau, xa giá đến Vân Mộng nghỉ được ít hôm rồi hồi loan .
Quần thần đều vào triều kiến . Quan Ðại Phu Ðiền Khẳng bước ra tâu :
-Bệ hạ nhờ Hàn Tín dựng nên nghiệp lớn , công của Hàn Tín rất trọng . Nay nhất đán đối xử như vậy , hạ thần