
ến nay dấu tích đền thờ Lăng mẫu vẫn còn).
Ðoạn Hán đế phong Ngô Nhuế làm Trường Sa vương, đóng đô ở Lâm Tương, còn Hoài Nam vương Anh Bố, Lương vương Bành Việt, Yên vương Trang Tà đều giữ nguyên chức cũ.
Các người họ Lưu cùng gia phong một loạt. Còn các công thần đều phong tước hầu.
Tuy nhiên, những kẻ chưa được thụ phong lao nhao thì thầm chưa biết số phận mình ra sao.
Hán đế trông thế ngạc nhiên, hỏi Trương Lương.
Trương Lương nói :
– Bệ hạ dùng các tướng thu thiên hạ. Nay phong thưởng chỉ nhắm vào người thân, mà không chú trọng đến kẻ sơ, do đó, họ lấy làm bất mãn.
Hán đế nói :
– Sự phong chức phải thủng thỉnh, tùy công xét định, biết làm thế nào ?
Trương vương nói :
– Muốn làm an lòng mọi người Bệ hạ nên tìm một người mà hàng ngày Bệ hạ ghét nhất phong chức trước đi để trấn an các tướng.
Hán đế nói :
– Người ta ghét nhất ai cũng biết, là Ung Sĩ.
Nói xong, liền xuống chiếu, phong Ung Sĩ chức Thâp Vạn hầu.
Quân thần hân hoan bàn nhau :
– Ung Sĩ mà còn được phong hầu thì bọn mình lo gì Bệ hạ bỏ rơi.
Bấy giờ quần thần mới an định.
Trương Lương lại tâu :
– Hiện nay công việc cần kíp là Ðiền Hoành trốn ở ngoài hải đảo, nếu không khu trừ e sau này mang họa.
Hán đế hỏi :
– Theo ý Tiên sinh bây giờ nên dùng kế gì ?
Trương Lương tâu :
– Ðiền Hoành là một kẻ nghĩa sĩ, từ nước Tề trốn ra ngoài để trốn để xem thế mạnh yếu, đủ biết cái chí của hắn không nhỏ. Bệ hạ nếu sai quân đi đánh, bể khơi sóng cả không chắc đã thắng được họ. Cứ như ngu ý của hạ thần nên đem chiếu đến trần thuyết mọi lẽ tha tội cho hắn và triệu về, hứa sẽ lập con cháu nước Tề. Như vậy Ðiền Hoành sẽ mến đức phục tùng.
Hán đế theo lời, sai Trọng Ðại phu Lục Giả đem chiếu sang hải đảo.
Ðiền Hoành hay tin có sứ Hán đến, sai người ngăn cửa trại, không cho sứ Hán vào.
Lục Giả nói :
– Hán đế bình định xong Tây Sở, thiên hạ đều theo về một mối, duy còn có chủ ngươi chưa chịu qui hàng. Lẽ ra đem binh vấn tội, nhưng Hán đế là bậc nhân đức, sai ta đem chiếu đến vời về triều, bày tỏ lẽ thiệt hơn. Chủ ngươi làm như thế là trái đạo.
Quân vào báo. Ðiền Hoành suy nghĩ một lúc rồi ra mở cửa rước Lục Giả vào, mở chiếu ra đọc.
Chiếu rằng :
” Xưa , Di Tề không thèm ăn thóc nhà Châu, mà nhà Châu vẫn được thiên hạ ; Giới Tử Thôi không muốn thờ Tấn, mà Tấn vẫn làm bá một nước. Ðiền Hoành dẫu ở hải đảo nhưng rồi tất cũng phải làm tôi nhà Hán, không lẽ vượt ra khỏi cỏi nhân gian được. Vậy nên kíp trở về, lớn thì làm vương, nhỏ thì làm hầu , giử lấy sự nghiệp dài lâu , không đến nổi mất tôn tự . Nếu không biết trọng lẽ phải, không biết nghe lời hay, một khi trẫm đã kéo binh sang Ðông thì không thể hối hận được nữa . Ngươi nên chóng chóng trở về chớ lầm ” .
Ðiền Hoành đọc chiếu xong, liền khoản đãi Lục Giả, rồi cùng với tả, hữu bàn việc hàng Hán.
Tả, hữu nói :
– Việc đó không nên, Hán đế tuy bề ngoại rộng rãi, nhưng bên trong rất hẹp hòi. Chúa công lâu nay trốn ở hải đảo, không hàng phục, nếu trở về Hán đế nổi giận e mạng chàng còn, hối không kịp nữa. Chi bằng làm thêm tên lửa, cất trại ven bờ, chúng tôi một lòng chống giữ, dẫu quân Hán trăm vạn kéo sang đây, sóng to gió cả, chắc gì đã làm nên việc.
Ðiền Hoành nói :
– Tôi cùng các ông đem nhau ra ở đây, đối với các ông tôi chưa có ân đức gì. Nay Hán đế vời tôi mà tôi không về, tất Hán đế sẽ đem quân đến đây, bấy giờ tôi phải phiền các ông xông pha tên đạn, mang nhiều khổ hận, lòng tôi không nỡ.
Nói xong, đem hai người mạc khách, theo Lục Giả về thành Lạc Dương.
Ði được ba mươi dặm, Ðiền Hoành lại nghĩ thầm :
– Hán đế trước kia giết Tề vương nên ta phải bỏ ra hải đảo, dò xem tình thế để mưu phục hận. Nay Hán đế thu cả thiên hạ, sức ta không chống nổi, nếu cổ thủ chỉ làm khổ cho các nghĩa sĩ, còn về hàng thì còn mặt mũi nào nhìn dân chúng nước Tề ?
Nghĩ rồi rút gươm đâm vào cổ chết.
Hai người mạc khách cùng Lục Giả nhặt thi thể của Ðiền Hoành đem về trình với Hán đế.
Hán đế ngậm ngùi thương tiếc sai đem mai táng phía Ðông thành Lạc Dương và phong cho hai mạc khách làm chức Ðô Uý.
Hai người khách ra ngoài bảo nhau :
– Ðiền Hoành tự sát, một là không muốn thờ nhà Hán, hai là sợ năm trăm nghĩa sĩ lâm nạn, thật là hành vi của bậc trượng phu. Nay hai ta há tham phú quý mà sống nhục hay sao.
Bèn ra đào một cái hố bên mộ Ðiền Hoành rồi cùng đâm cổ chết theo.
Ngày hôm sau, Hán đế hay tin, giật mình nói :
– Ðiền Hoành tự sát là bậc hào kiệt, hai tướng chết theo lại cũng là anh hùng. Ðiền Hoành được lòng người như thế, e rằng năm trăm người ở ngoài hải đảo, hàng ngày chịu ơn của Ðiền Hoành, hay tin Ðiền Hoành chết, họ nổi loạn chăng.
Liền sai người ra hải đảo chiêu dụ bọn nghĩa sĩ về hàng.
Năm trăm người nghĩa sĩ, nghe tin Ðiền hoành chết, khóc lóc nói :
– Chúa công vì sợ bọn ta mắc nạn, nên sang nhà Hán mà chết, nay chúng ta còn mặt nào ham sống nữa.
Liền cùng nhau tự tử cả. Sứ Hán thấy mọi người vì nghĩa, chết như vậy, vội về tâu với Hán đế.
Hán đế kinh ngạc nói :
– Thiên hạ sao lại có những kẻ trọng nghĩa như vậy thật đáng kính.
Bèn sai người thu thập tất cả năm trăm thi thể