
không Dư?
Chương 24
Vào một buổi trưa, tôi đang nằm thiêm thiếp trên chiếc võng sau vườn, thằng Dế ở đâu chạy tới cầm dây võng giật đùng đùng:
– Anh Chương, anh Chương! Em biết rồi!
Tôi mở choàng mắt:
– Mày làm cái trò gì vậy ? Biết gì ?
Dế nháy mắt:
– Em biết chiều nào anh cũng xuống xóm Miễu làm gì rồi!
Điệu bộ hào hứng của Dế khiến tôi chột dạ. Tôi ngó lơ chỗ khác, miệng ậm ừ:
– Thì tao đã nói rồi! Tao đi… do thám!
Dế cười hích hích:
– Anh đừng phịa nữa! Em biết anh chẳng do thám do thiếc gì sất! Anh đi dạy, đúng không?
Tôi tái mặt:
– Sao mày biết?
– Tụi xóm Miễu nói. Tụi nó đứa nào cũng biết anh đang dạy học cho chị em thằng Dư.
– Ờ, ờ…
– Còn “ờ, ờ” gì nữa! Được làm thầy thiên hạ, oai như vậy mà anh giấu em!
– Tao đâu có giấu! – Tôi chống chế – Tại tao không tiện nói ra đó thôi!
– Có gì đâu không tiện?
Tôi ngập ngừng:
– Thằng Dư là… phe bên kia. Tao sợ tụi mày bảo tao đi dạy học cho… kẻ thù.
Tôi tưởng Dế sẽ kết tội tôi. Nào ngờ, nó nhe răng ra cười:
– Em chẳng nói vậy đâu. Thằng Dư chỉ là kẻ thù của em khi “choảng” nhau ngoài suối kia. Còn bình thường, em coi nó cũng như những đứa khác thôi.
Tôi mừng rơn:
– Vậy là mày không trách tao hén?
– Trách chuyện gì?
– Thì chuyện tao dạy học cho thằng Dư đó.
Dế gật đầu:
– Em đã nói rồi. Em có trách anh bao giờ đâu. Chị em thằng Dư không được đi học như tụi em, tội cho tụi nó. Bây giờ anh dạy cho chị Út Thêm và thằng Dư học là tốt chứ sao.
– Mày nói thật đấy chứ? – Tôi nhìn Dế, ngờ vực.
– Anh không tin hả ? Anh chờ đó, để em lấy cái này cho anh coi.
Nói xong, Dế chạy vù vào nhà. Lát sau, nó cầm ra đưa tôi hai cuốn tập.
– Gì vậy ?
Dế giúi hai cuốn tập vào tay tôi:
– Em gửi cho chị em thằng Dư.
Tôi như không tin vào mắt mình. Trước nay, Dế là đứa hăng đánh nhau nhất trong bọn. Lúc nào nó cũng dọa phục thù tụi thằng Dư. Vậy mà hôm nay…
Như đọc được nỗi băn khoăn trong đầu tôi, Dế mỉm cười giải thích:
– Từ hôm thằng Dư cản không cho tụi xóm Miễu hành hung anh Nhạn, em không thù nó nữa. Nó tốt với mình thì mình phải tốt lại chứ!
Hóa ra vậy. Nếu thằng Dư nghe được những lời Dế vừa nói, hẳn nó sung sướng lắm. Tôi xúc động lật lật hai cuốn tập trên tay và ngạc nhiên kêu lên:
– Ơ! Sao hai cuốn tập này mỏng dính vậy ?
Dế gãi đầu, bối rối:
– Đây là hai cuốn tập cũ của em. Những trang có chữ, em xé đi rồi!
– À, ra vậy! Nhưng không sao đâu! – Tôi gật gù – Nếu thằng Dư biết mày gửi tập cho nó học, chắc nó cảm động lắm! Nó không ngờ mày là một đứa dễ thương như vậy!
Nghe tôi khen, Dế đỏ mặt lảng mất.
Tôi nhìn theo Dế, lòng bâng khuâng khó tả.
Chương 25
Tôi không ngờ nhỏ Thơm cũng biết chuyện dạy học của tôi.
Một buổi sáng, lúc tôi đang ngồi trong bếp rang đậu phộng, nhỏ Thơm thình lình xuất hiện.
– Ơ, Thơm! – Tôi kêu lên, rồi nhác thấy cuốn sách nó đang cầm trên tay, tôi hỏi – Thơm đi đổi truyện hả ?
Nhỏ Thơm không trả lời. Nó đứng im, gật đầu và lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn. Điều đó khiến tôi đột nhiên lúng túng. Tôi bồn chồn hỏi:
– Sao Thơm không nói gì hết vậy ?
Dường như nhỏ Thơm không nghe câu hỏi của tôi. Nó chớp mắt:
– Sao lâu nay anh không ghé Thơm chơi ?
– Tôi hả – Tôi ấp úng – À, lúc này tôi… bận!
Thơm liếm môi:
– Anh bận đi xuống xóm Miễu chứ gì?
Tôi điếng người:
– Ai nói với Thơm vậy ?
Nhỏ Thơm chẳng buồn giấu giếm:
– Thằng Dế nói. Nó bảo anh đi dạy học cho chị em Út Thêm.
Thằng Dế đúng là đứa trời đánh. Chuyện “riêng tư” của tôi nó đem kể cho nhỏ Thơm nghe làm gì không biết! Tôi đành thở dài:
– Ừ.
Rồi để che giấu sự bối rối, tôi huơ đôi đũa bếp rang qua rang lại mấy hột đậu phộng trên chảo.
Ngập ngừng một lát, nhỏ Thơm lại hỏi:
– Anh mến chị Út Thêm lắm hả ?
Tôi không ngờ nhỏ Thơm lại hỏi tôi một câu độc địa như vậy. Nó làm tôi sượng trân. Không biết đằng nào trả lời, tôi đành ngồi trơ như phỗng.
Nhỏ Thơm nhìn tôi chăm chăm, rồi chép miệng nói tiếp:
– Chị Út Thêm hiền nhất làng, Thơm cũng mến chỉ. Nhưng…
Tôi hồi hộp:
– Nhưng sao ?
Nhỏ Thơm ngó lơ chỗ khác, bối rối nói:
– Nhưng anh cũng phải lên chơi với Thơm chứ! Khi nào không đi dạy ấy!
Câu nói của nhỏ Thơm hệt như một lời trách khéo. Tôi đỏ mặt:
– Ừ. Chiều nay đi dạy về, tôi sẽ lên chơi với Thơm.
Nghe tôi hứa, nhỏ Thơm tươi ngay nét mặt:
– Anh nói thật chứ?
– Thật.
– Anh lên kể chuyện thành phố cho Thơm nghe.
– Ừ.
– Rồi Thơm hái xoài, hái ổi xuống anh và Thơm ăn.
– Ừ.
Nhỏ Thơm lắc lắc mái tóc:
– Rồi Thơm gửi anh đem giùm mấy trái ổi cho chị Út Thêm nữa.
Tôi tròn mắt:
– Gửi cho Út Thêm?
Nhỏ Thơm cười:
– Chứ sao! Chỉ là bạn của anh mà!
Tôi chớp mắt, cảm động:
– Ừ, tôi sẽ gửi.
Bỗng sực nhớ cách xưng hô của nhỏ Thơm, tôi liền hỏi:
– Nhưng mà nè!
– Gì?
– Sao Thơm lại gọi Út Thêm bằng chị? Út Thêm bằng tuổi với Thơm mà!
– Bằng đâu mà bằng! Chị Út Thêm lớn hơn Thơm một tuổi.
Sự tiết lộ của nhỏ Thơm khiến tôi rất đỗi bàng hoàng. Trước nay, tôi cứ tưởng Út Thêm trạc tuổi tôi, hóa ra nó lớn hơn tôi. Như vậy năm nay Út Th