Pair of Vintage Old School Fru
Giang hồ biến địa thị kì ba

Giang hồ biến địa thị kì ba

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325202

Bình chọn: 7.5.00/10/520 lượt.

!

Mặt trời lặn về phía tây, khắp bầu trời đều là ánh chiều tà đỏ rực như ngọn lửa. Công tử áo trắng cưỡi Thần điểu vàng bay về phía mặt trời, rõ ràng là hình ảnh chỉ có trong chuyện thần thoại ngày xưa!

Vì vậy mọi người vỗ tay nhiệt liệt!

Nhưng thực tế, Thẩm công tử giờ phút này đã sợ đến mức sắp hôn mê!

Các ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu…

Quả thật không nhịn được rơi lệ.

CHƯƠNG 94: CAO NHÂN ẨN CƯ!

Sau khi bay qua một khe núi hẹp dài, phượng hoàng đáp xuống một bãi cỏ, nhẹ nhàng thả Thẩm Thiên Lăng xuống đất.

Thẩm tiểu thụ ngồi giữa một biển hoa bảy màu, sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh băng, ánh mắt cũng dại ra, nhìn như một giây tiếp theo sẽ hôn mê.

Hắn quả thật giật mình!

Phượng hoàng thấp giọng kêu, dùng đầu dịu dàng cọ hắn, như xin lỗi cũng như an ủi.

Thẩm Thiên Lăng suy sụp, vì hắn nghĩ đến một chuyện – tuy hiện tại có thể hạ cánh an toàn, nhưng lát nữa còn phải về, thế thì chẳng phải còn phải bay một lần nữa hay sao?

Quả thật sống không bằng chết!

Phượng hoàng đẩy hắn đứng dậy, ngước cổ kêu vang một tiếng.

Trong khe núi mơ hồ truyền tới tiếng đáp lại, Thẩm Thiên Lăng nhìn mây và hoa bốn phía, không dám nghĩ xem rốt cuộc mình đã tới nơi cao thế nào rồi.

Phượng hoàng ngậm ống tay áo của hắn, đi về phía trước.

Đây là muốn dẫn mình tới làm khách ư? Đầu gối Thẩm Thiên Lăng nhũn ra như sợi bông.

Sau khi đi một đoạn ngắn về phía trước, trong nháy mắt một hang động rộng rãi xuất hiện. Mấy con phượng hoàng lớn đang cúi đầu quanh quẩn, dưới ánh nắng chiều chiếu ra ánh sáng bảy màu, còn mờ ảo hơn cảnh trong mơ.

Thẩm Thiên Lăng phút chốc kinh ngạc ngây người, sao lại có nhiều phượng hoàng như vậy, không khoa học!

Thấy người ngoài, bảy tám con phượng hoàng nhất thời vây tới, đứng đối diện Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ >_<. “Thật thật thật ra ta cũng không muốn tới”. Cho nên các ngươi đừng dùng ánh mắt kì quái này nhìn ta, ta bị ép buộc biết không, nam nhân của ta còn đang chờ ta về nấu cơm!

Trong hang động truyền tới tiếng cười, một bóng người tóc bạc đi tới. “Là ta bảo chúng nó mời công tử đến đây”

Thế mà lại có người!!! Thẩm Thiên Lăng choáng váng, không phải đang mơ đấy chứ?

Mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho các loại chuyện thần thoại.

“Công tử không nhận ra ta ư?”. Ông lão đi tới trước mặt hắn.

Thẩm Thiên Lăng gian nan nuốt nước bọt, não bộ như bị trì trệ!

Cực kì khẩn trương!

Ông lão cười hì hì nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Công tử còn nhận lễ vật của ta nữa mà”

Thẩm Thiên Lăng ngốc ngốc đối diện với hắn, đột nhiên nhớ ra!

“Ngươi là là là… thần tiên thật ư?”

Ở quán mì vừa nhìn đã biết mình không thuộc về thế giới này, còn cho mình Lam Tinh Ngọc, quả nhiên không phải người phàm!

Ông lão vuốt râu cười to. “Ta không phải thần tiên gì cả”

“Bây giờ ngươi có thể xuống núi không?”. Thẩm tiểu thụ nhiệt liệt kéo tay hắn.

“Công tử có việc gì ư?”. Ông lão hỏi.

“Đại ca của ta bị người xấu gây thương tích, ngươi có thể cứu hắn hay không?”. Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập mong đợi.

Ông lão nhướn mày. “Đại ca?”

Thẩm Thiên Lăng: ….

Được rồi, thật ra là tướng công của ta, nhưng làm một thần tiên thì đừng hóng chuyện như vậy chứ!

“Tìm được mấy viên linh thạch rồi?”. Ông lão ngồi trên ghế, chậm rãi hỏi.

“Bốn viên”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Ngoại trừ Lam Tinh Ngọc còn có Tuyết Lưu Ly, Bích Lục Đồng và Xích Viêm Thạch”

“Nếu không tìm đủ linh thạch, bỏ lỡ thời cơ, ngươi có khả năng mãi mãi không quay về được”. Ông lão nhắc nhở.

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, không nói gì.

Một con phượng hoàng tím vỗ cánh bay tới, thả vào lòng bàn tay của hắn một viên ngọc màu tím.

Thẩm Thiên Lăng giật mình mở to mắt.

“Tử Phượng Huyết”. Ông lão nói. “Ngươi cứu tiểu phượng hoàng, cái này xem như là lễ vật”

Thẩm Thiên Lăng cầm lấy, không rõ tâm trạng lúc này là như thế nào.

“Không muốn về sao?”. Ông lão nhìn hắn.

“… Nếu hắn ở đây, ta không về cũng được”. Thẩm Thiên Lăng nhìn viên ngọc trong tay, do dự một chút rồi thả xuống bàn. “Ta không cần”

“Chắc không?”. Ông lão cười hỏi.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

“Thế nhưng nó còn có thể trị thương”. Ông lão nói.

“Đa tạ!”. Thẩm tiểu thụ “vèo” một phát cất viên ngọc vào trong ngực, tốc độ nhanh không gì sánh được, sợ rằng sẽ bị cướp đi!

Ông lão cười ra tiếng. “Công tử thật là một người thú vị”

Thẩm Thiên Lăng hơi ngượng ngùng, vì vậy nhanh trí đổi đề tài. “Tiên giới của ngươi gần đây tốt không?”

Ông lão cười đến chảy nước mắt.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Công tử có muốn ở đây dùng cơm không?”. Ông lão thật vất vả mới ngừng cười.

“Không cần đâu, đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng chưa từ bỏ ý định. “Ngươi thật sự không thể xuống núi sao? Ta có thể nấu canh móng heo rất ngon, còn biết xào cải bắp!”

“Tử Phượng Huyết sắc chung với cỏ giải độc, đơn giản nhưng rất hữu hiệu”. Ông lão nói. “Yên tâm, Tần cung chủ tuổi trẻ tài cao, ông trời cũng không nỡ hại hắn”

“Vâng”. Thấy hắn nhất định không chịu xuống núi, Thẩm Thiên Lăng cũng không ép nữa. “Đa tạ”

“Ngày khác nếu có duyên thì sẽ cùng công tử uống trà trò chuyện”. Ông lão nói. “Về đi”

Thẩm Thiên Lăng ánh mắt lo