Disneyland 1972 Love the old s
Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328413

Bình chọn: 9.5.00/10/841 lượt.

ược liệu quý cho ngươi, nhất định khiến ngươi lớn thành phượng hoàng vĩ đại nhất!”

Cục Bông cọ cọ vào lòng bàn tay Diệp Cẩn, cực kì ngoan ngoãn.

“Hay là ngươi và đại ca mang nó đi Tây Bắc đi”. Thẩm Thiên Lăng chần chừ nói. “Mấy ngày nay đều là ngươi chăm sóc nó”. Tuy không nỡ, nhưng dù sao với tình trạng của mình cũng không thể chăm sóc tốt cho nó.

“Không cần”. Diệp Cẩn lưu luyến nhìn tiểu phượng hoàng. “Ta ôm nó một chút nữa là được, chiến sự Tây Bắc rất loạn, người bệnh cũng đông. Nó đi theo ngươi còn có ám vệ chăm sóc”

“Cũng được”. Thẩm Thiên Lăng cười cười với Diệp Cẩn. “Không sao đâu, sau này ta sẽ mang nó tới tìm ngươi!”

“Ừ”. Diệp Cẩn gật đầu, dùng ngón tay đâm đâm bụng nó.

Cục Bông thoải mái cuộn thành một khối, lười biếng ngáp.

Cực kì vô tư!

Xế chiều, Tần Thiếu Vũ dẫn Thẩm Thiên Lăng khởi hành đi Nam Hải.

Ba ngày sau, Sở Uyên cũng cùng Thẩm Thiên Phàm một trong tối một ngoài sáng vòng về kinh thành, chuẩn bị cho chiến dịch Tây Bắc sắp tới.

Đoạn Bạch Nguyệt dẫn người về vương phủ Tây Nam, trước khi đi làm theo ý Tần Thiếu Vũ mà hỏi Đỗ Tranh từ chỗ Lý Thiết Thủ. Tiểu Ngũ và Hoa Đường cũng theo hắn.

Tạ Văn Hàn và Tiễn Tam sau khi cảm ơn rối rít thì vui vẻ đến Đại Lý ở Vân Nam.

Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong cũng âm thầm khởi hành, suốt đêm chạy tới thành trì quan trọng ở Tây Bắc.

“Sao ta không có ngựa?”. Diệp Cẩn giận dữ.

“Lục Thông Ngọc trăm năm khó gặp, ngoại trừ Đạp Tuyết Bạch thì trên đời khó có thể tìm được con ngựa nào chạy song song được với nó”. Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn phóng lên ngựa. “Ngồi yên”

“Không!”. Diệp Cẩn ngạo kiều giãy dụa. “Thả lão tử xuống cỡi lừa!”

Lục Thông Ngọc ngửa đầu hí vang một tiếng, chạy về phía ánh trăng.

Gió thổi qua khe núi, dọc đường mùi hoa thơm ngát.

Tốt đẹp không gì sánh được!

CHƯƠNG 142: THUẬN LỢI ĐẾN NAM HẢI

Vì hàn độc của Thẩm Thiên Lăng đã phát tác nghiêm trọng nên Tần Thiếu Vũ sẽ không để hắn cưỡi ngựa, mà chuẩn bị một cỗ xe ngựa rộng rãi và thoải mái, không chỉ có ghế mềm mà bên cạnh còn có ổ nhỏ ấm áp chuẩn bị cho Cục Bông!

Thẩm tiểu thụ cảm thán. “Cuối cùng cũng có bộ dạng của người làm cha rồi”. Còn nhớ bỏ trân châu vào giường con trai!

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn cười khẽ. “Không còn cách nào khác, ai bảo nó do ngươi mang thai mười tháng mới sinh ra”

Thẩm Thiên Lăng đấy hắn ra, tự chui vào trong chăn.

Cục Bông vốn định tìm Thẩm Thiên Lăng chơi, lúc này thấy hắn mệt mỏi thì vô cùng ngoan ngoãn chạy ra khỏi xe ngựa, đậu trên vai ám vệ, ánh mắt cực kì oai phong!

Cho dù vẫn còn lông tơ, nhưng cũng rất oai phong!

Đúng thế!

“Tay ngươi lạnh quá”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho Thẩm Thiên Lăng. “Còn thấy lạnh không?”

“Không”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Ta không sao, ngươi đừng lo”

“Ta biết ngươi không sao”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hắn. “Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Nam Hải, ngươi chỉ cần ngủ trong xe, không cần nghĩ ngợi điều gì khác”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nghiêng người ôm chăn.

Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, thay hắn cản một chút gió lạnh.

Xe ngựa làm bằng gỗ thượng hạng, ngoại trừ chạm trổ tinh xảo, bên trong còn có mùi hương tự nhiên, ngửi rất thoải mái.

Mặc dù không có xe thể thao nhưng cái này cũng không khác gì. Dù gì cũng không có mùi xăng, còn có thể ngủ, thật không thể cao cấp hơn nữa.

Phía sau còn có một con ngựa quý, cực kì sang trọng!

Thẩm tiểu thụ miên man suy nghĩ, cười hắc hắc thành tiếng.

“Nghĩ gì thế?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.

Thẩm Thiên Lăng ngậm miệng lắc đầu, giả bộ ngủ vùi.

Tần Thiếu Vũ cúi người ôm hắn. “Thời điểm này mới là ngoan nhất”

“Hả?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu mở một con mắt.

“Nếu người khác trúng hàn độc nhất định sẽ than thở sống không bằng chết, đâu có ai như ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Ăn được ngủ được, còn hay cười khúc khích, người không biết còn tưởng ngươi nhặt được tiền”

“Than thở cũng không ích gì”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi. Khóc cũng không thể khoẻ lại, chi bằng vui vẻ một chút.

Sẽ tràn đầy lạc quan về cuộc sống!

“Ta thích ngươi ngày nào cũng vui vẻ”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu, triền miên hôn hắn.

“Chừng nào chúng ta có thể đến Nam Hải?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Chắc một tháng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hơn nữa còn phải đi thuyền, tổng cộng chắc khoảng 40 – 50 ngày”

“Lâu vậy sao?”. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng khổ sở, vậy mình chẳng phải còn tiếp tục chịu trận ư?

“Không còn cách nào khác”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Thân thể ngươi không khoẻ, đi suốt đêm sẽ chịu không nổi”

“Suốt 50 ngày”. Thẩm tiểu thụ nghiêm túc vươn một bàn tay ra với hắn. “Ta nghĩ dựa theo kinh nghiệm đi đường của chúng ta, nhất định không thể bình yên vượt qua thời gian dài như vậy, mà lại phát sinh những chuyện kì quái”. Vậy biết chừng nào mình mới giải độc được?!

Chỉ nghĩ thôi là muốn khóc rồi.

“Không đâu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lần này dù trời sập ta cũng dẫn ngươi đi Nam Hải trước”. Lúc trước vì Thẩm Thiên Lăng chưa phát độc, nghĩ rằng cách mùa đông còn khá lâu cho nên mới còn tâm trạng làm chuyện khác. Bây giờ Thẩm Thiên Lăng bị người đả thương, hàn độc trong cơ thể đã đến cực hạn, đau đớn như bị bón