
cung những cái thang và cầu để liên kết với các giá sách cao chót vót. Căn phòng này sáng sủa, hệ thống đèn đầy đủ, đặc biệt là các loại đèn cỡ lớn; sàn nhà trải bằng loại thảm Aubusson, tạo cảm giác ấm cúng. Một vài nhà nghiên cứu ngước mặt lên tò mò nhìn khi hai người bước vào. Oliver khẽ cúi chào họ rồi dẫn Schuyler tới một phòng riêng,
– Đây được gọi là Kho Lưu Trữ Lịch Sử. Chúng tôi luôn giữ nó được bảo mật.
– Chúng tôi là ai?
Oliver đưa một tay lên môi ra hiệu im lặng. Cậu dẫn cô tới một cái bàn nhỏ, mòn ở phía sau của căn phòng. Trên bàn đặt một cái máy tính xách tay sáng bóng, một vài bức ảnh được đóng khung và một tá các ghi chú. Cậu tìm cái giá sách ở bên trên cái bàn, rồi khẽ kêu lên vẻ hài lòng khi lấy xuống một cuốn sách cũ rích và bẩn, chắc là do quá nhiều năm sử dụng. Oliver thổi nhẹ bìa sách. Cậu lật trang đầu tiên rồi bày ra trước mắt cho Schuyler xem. Chỉ vào cái cây gia phả được minh hoạ trên trang giấy, cái tên Van Alen được ghi ngay ở giữa, còn cái tên Hazard- Perry thì được viết nhỏ xíu ở bên dưới.
– Gì đây?
– Nó chỉ ra chúng ta có quan hệ với nhau như thế nào ấy mà – Oliver giải thích- Ý mình là nó giải thích sự gắn bó giữa chúng ta. Chúng ta không cùng một gia đình, cậu đừng lo.
– Ý cậu là gì?- Schuyler hỏi, cố gắng hiểu được tại sao có một thư viện khổng lồ ngay bên dưới một hộp đêm. – Gia đình mình đã phục vụ cho gia tộc cậu trong nhiều thế kỉ.
– Cậu nói lại xem nào?
– Mình là một Conduit. Như mọi người trong gia đình, các thành viên trong đó là người trông nom các Ma Cà Rồng. Bọn mình làm việc với vai trò các bác sĩ, luật sư, nhân viên kế toán và nhà tài phiệt. Gia đình mình phục vụ gia tộc Van Alen với tư cách đó từ trước năm 1700. Cậu biết tiến sĩ Pat chứ? Bà ấy là cô của mình đấy.
– Phục vụ bọn mình, ý cậu là gì? Gia đình cậu giàu có hơn gia đình mình nhiều – Schuyler phân tích.
– Một trò đùa quái ác của định mệnh. Bọn mình đã yêu cầu cải thiện tình hình nhưng bà cậu không nghe. “Thời gian đang thay đổi”. Bà ấy đã nói như thế đấy.
– Tuy vậy một Conduit thì có ý nghĩa gì?
– Ý là bọn mình phục vụ theo một mục đích khác. Không phải con người nào cũng là thần linh quen thuộc.
– Cậu biết về điều đó à? – Schuyler hỏi. Cô cúi xuống nhìn tờ giấy thêm lần nữa, thấy rằng tên các vị tổ tiên của cô đều nằm về phía tên mẹ cô.
– Mình chỉ biết vừa đủ thôi.
– Nhưng tại sao cậu chưa từng nói gì cả?
– Mình không được phép.
– Nhưng làm sao cậu biết cậu là ai, còn mình lại không biết mình là ai.
– Mình không biết. Nó đã như thế kể từ khi bắt đầu rồi. Trở thành một Conduit là một cái gì đó được lưu truyền từ đời này sang đời khác, được chỉ dạy và tất nhiên mọi việc sẽ dễ dàng hơn khi được dạy dỗ ở độ tuổi trẻ. Bọn mình phục vụ để giữ Ma Cà Rồng là một bí mật, bảo vệ họ và giúp họ quản lí thế giới của họ. Việc rèn luyện là một việc xưa lắm rồi, và hiện nay chỉ còn một vài gia đình Ma Cà Rồng là còn giữ Conduit thôi. Đây giống như một truyền thống có từ lâu đời, hơn nữa một vài Ma Cà Rồng không muốn giữ nó thêm nữa. Như bà cậu đã nói, bây giờ mọi thứ đang thay đổi. Mình là Conduit cuối cùng đấy.
– Tại sao?
– Ai mà biết được? – Oliver nhún vai – Có vài Ma Cà Rồng có thể tự chăm sóc bản thân trong bất kì hoàn cảnh nào. Họ không cần tới bọn mình nữa. Họ không tin là Máu Đỏ có thể giúp được gì cả, thay vào đó họ muốn tự điều khiển hơn.
Có sự lộn xộn ở một cái bàn khác, họ quay lại và thấy người quản thư lưng gù, dáng người lùi lũi đang bị một người đàn bà có mái tóc vàng cắt tỉa gọn ghẽ mắng té tát. – Chuyện gì vậy?
– Anders lại làm thế rồi. Bà Dupont không hài lòng với việc nghiên cứu của ông ta đang tiến hành.
Schuyler nhận ra dáng vẻ duyên dáng của một thành viên trong Ủy Ban.
– Còn Andres là… ?
– Một quản thư. Tất cả các nhân viên của thư viện đều là Máu Đỏ. Các Conduit không còn làm việc cho riêng một gia đình Ma Cà Rồng nào cả.
Schuyler để ý thấy các Ma Cà Rồng ở thư viện đều ra lệnh cho các thủ thư với thái độ trịch thượng, trong giây lát cô thấy xấu hổ vì mình là một Ma Cà Rồng. Cách ứng xử nhã nhặn không có ở đây sao?
– Tại sao họ lại nói với bọn cậu với thái độ đó?
– Gia đình mình không bao giờ bị thế – Oliver đỏ mặt – Nhưng như mình đã nói với cậu, hầu hết các Ma Cà Rồng đều tỏ thái độ tức giận với bọn mình. Thậm chí họ còn nghĩ là bọn mình không nên ở đây hay là biết về họ. Nhưng không ai trong số họ muốn nắm quyền Kho Lưu Trữ này. Chẳng ai có hứng thú với việc quản lí những cuốn sách cổ cả.
– Bà ta đang làm gì ở đây vậy? – Schuyler thắc mắc khi quan sát bà Dupont đang xem xét một số giấy tờ mà Conduit của bà ta mang đến.
– Đây còn là cơ quan đầu não của Conclave của Những Người Cao Tuổi. Ban Lãnh Đạo – Cậu biết đấy, họ thường gặp nhau ở đó, trong phòng họp ở phía sau những chồng đống này.
– Cậu đã biết được bao lâu rồi? Ý mình là về mình ấy – Schuyler hỏi. Nhìn trở lại cái bàn của Oliver, chỗ mấy bức ảnh mà hai người đã chụp khi ở Nantucket vào mùa hè năm ngoái. Oliver với khuôn mặt hồng hào vì ánh nắng mặt trời đang liếc nhìn chiếc camera. Cậu có nước da ngăm