XtGem Forum catalog
Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322280

Bình chọn: 7.5.00/10/228 lượt.

g dưới. Những chiếc đèn neon gắn trên trần nhà ở dãy hành lang dài hắt ánh phản chiếu xuống nền nhà bóng nhoáng. Đôi giày của cô kêu kèn kẹt trên lớp vải lót sàn theo mỗi bước chân đi. Cô giơ tay cào khẽ vào cửa phòng số 307, nhưng cánh tay cô rơi xuôi, nặng nhọc. Cô bước vào.

Không còn cả vải trải giường lẫn gối ở đầu giường. Cái cọc để mắc dịch truyền đứng trơ trụi, thẳng đơ như một bộ xương, bị dẹp vào một góc cạnh tấm riđô ngăn với buồng tắm. Chiếc rađio đặt trên bàn đầu giường câm lặng, những con thú nhồi bông, sáng nay còn tươi cười trên bệ cửa sổ, đã đi làm nhiệm vụ ở các phòng bệnh khác. Ở mảng tường lúc trước có treo những bức tranh trẻ con, giờ chỉ còn lại vài mẩu băng dính.

Bé Marcia đã lịm đi vào buổi chiều, một số người sẽ nói như vậy, một số khác sẽ nói đơn giản là em đã chết, nhưng đối với tất cả những ai làm việc ở tầng này, căn phòng ấy sẽ vẫn là phòng của em thêm vài giờ nữa. Lauren ngồi xuống đệm, vuốt nhẹ tấm vải bọc. Cánh tay run rẩy của cô vươn đến chiếc bàn đầu giường và mở ngăn kéo ra. Cô lấy tờ giấy gập tư và đợi một chút rồi mới đọc bí mật viết trong đó. Cô bé ra đi với cặp mắt mù đã nhìn chính xác. Màu mắt của Lauren mờ đi dưới hàng lệ. Cô cúi gập người để ngăn một cơn co thắt.

Cánh cửa hé mở, nhưng Lauren không nghe thấy tiếng thở của một người đàn ông có hai thái dương bạc trắng đang nhìn cô khóc.

Trang nghiêm và lịch lãm trong bộ plê đen, bộ râu màu muối tiêu cạo sát đến má, Santiago bước nhẹ đến bên cạnh cô, anh đặt tay lên vai cô.

– Các anh chị không có lỗi gì cả – anh thì thầm bằng một giọng pha ngữ điệu Achentina – Các anh chị chỉ à bác sĩ, đâu phải thánh thần.

– Còn anh, anh là ai? – Lauren thì thào giữa những tiếng nức nở.

– Bố cháu, tôi đến lấy những đồ đạc còn lại của cháu, mẹ cháu không còn sức nữa. Chị phải trấn tĩnh lại. Có những đứa trẻ khác ở đây cần đến chị.

– Lẽ ra là phải ngược lại – Lauren vừa nói vừa khóc nức lên.

– Ngược lại? – Người đàn ông bối rối hỏi.

– Lẽ ra tôi phải là người an ủi anh – cô càng khóc to hơn.

Bị bản tính dè dặt kìm giữ, người đàn ông do dự trong chốc lát; rồi anh vòng tay ôm Lauren và siết chặt cô vào người mình. Đôi mắt màu xanh da trời bên khoé đầy nếp nhăn cũng bắt đầu nhoà lệ; vậy là, như thể vì lịch sự, để không bỏ mặc Lauren, rốt cuộc anh đã chấp nhận cho nỗi đau của mình được tự do bộc lộ.

Xe cứu thương dừng lại dưới mái che của khoa cấp cứu. Người lái xe và nhân viên cấp cứu dắt Arthur đến tận ô cửa kính của phòng tiếp đón bệnh nhân.

– Anh đã đến nơi rồi – nhân viên cấp cứu nói.

– Anh không muốn tháo cái băng này cho tôi à? Tôi đảm bảo với anh là tôi không sao cả, tôi chỉ muốn về nhà thôi.

– Tốt lắm! – Betty tiếp lời bằng một giọng đầy uy quyền và xem phiếu sơ cứu mà nhân viên cấp cứu vừa trao cho chị. – Tôi cũng thế, tôi cũng muốn anh về nhà anh – chị tiếp tục – tôi muốn tất cả những người đang đợi trong tiền sảnh này về nhà họ, và để kết thúc, cả tôi nữa, tôi cũng sẽ vui sướng được về nhà tôi. Nhưng trong khi chờ đợi Chúa Trời thực hiện điều ước của chúng ta, chúng tôi sẽ phải khám bệnh cho anh và cho cả những người kia nữa. Sẽ có người đến đưa anh đi khám.

– Trong bao lâu nữa – Arthur hỏi bằng một giọng gần như rụt rè.

Betty nhìn lên trần nhà, chị giơ tay lên trời và thốt lên:

– Có Trời mới biết được! Đưa anh ta vào phòng đợi – chị nói với các nhân viên cấp cứu rồi bỏ đi.

Bố của Marcia đứng dậy và mở tủ. Anh lấy ra hộp các tông nhỏ đựng đồ đạc của cô bé.

– Cháu nó yêu chị lắm – anh nói không quay người lại.

Lauren cúi đầu.

– Thực ra, đó không phải là điều mà tôi muốn nói – người đàn ông lại nói.

Và do Lauren vẫn lặng yên, anh bèn đặt cho cô một câu hỏi khác:

– Dù tôi có nói gì ở đây, theo nguyên tắc của ngành y tế thì chị cũng không tiết lộ, phải không?

Lauren trả lời rằng cô hứa với anh như vậy, Santiago bèn tiến đến sát giường, anh ngồi xuống cạnh cô và nói khẽ:

– Tôi muốn cảm ơn chị đã cho phép tôi được khóc.

Và cả hai người ngồi lại đó, gần như bất động

– Thỉnh thoảng anh vẫn kể chuyện cho Marcia nghe phải không? – Lauren hạ giọng.

– Tôi sống xa con gái tôi, tôi về đây vì ca mổ này thôi. Nhưng tối tối, tôi gọi điện cho cháu từ Buenos Aires, cháu đặt ống nghe lên gối và tôi kể cho cháu nghe câu chuyện về một đám muông thú và cây cỏ sống giữa một khu rừng ở một vạt rừng thoáng đãng chưa bao giờ được con người biết đến. Và câu chuyện cổ tích này kéo dài hơn ba năm. Với con thỏ có phép tiên, những con nai, những cái cây có tên riêng, con đại bàng cứ bay lòng vbòng vì cánh này của nó ngắn hơn cánh khác, thỉnh thoảng tôi lại bị nhầm lẫn trong câu chuyện của mình, nhưng hễ nhầm một tí là Marcia nhắc tôi ngay. Không thể có chuyện gặp lại quả cà chua thông thái, hay quả dưa chuột cười sằng sặc như điên, ở một chỗ nào khác ngoài nơi mà hôm trước bố con tôi đã để chúng lại.

– Có một con cú trong vạt rừng đó không?

Santiago mỉm cười.

– Cái con này là một nhân vật ngộ lắm! Emilio là người gác đêm. Trong khi tất cả các con thú khác ngủ, nó thức để bảo vệ những con kia. Thực ra, công việc này chỉ là một cái