
c trò của ông.
Lauren mổ một mạch không nghỉ cho đến giờ thứ bảy. Khi cô muốn được thay phiên, máy tính cho thấy việc cắt bỏ khối u đã thực hiện được bảy mươi sáu phần trăm. Lalonde ngồi lại vào vị trí. Bằng một cái nháy mắt ra hiệu, ông chúc mừng cô đồng nghiệp trẻ tuổi của mình về năng lực của cô.
– Tớ thả cậu xuống ở công ty rồi tớ vù về nhà – Paul bảo.
– Để tớ xuống ở Union Square, tớ phải đi mua một thứ.
– Tớ có thể biết tại sao cậu lại muốn mua dây dắt chó trong khi cậu chẳng hề có chó không ?
– Để ột người bạn gái !
– Nói cho tớ an tâm đi, cô ta ít ra cũng có một con chó chứ ?
– Bà ấy bảy mươi chín tuổi, nếu điều đó có thể làm cậu yên lòng.
– Chưa chắc. – Paul thở dài và đỗ xe sát vỉa hè trước cửa hàng lớn Macy’s.
– Bọn mình gặp nhau ở đâu để ăn tối ? – Arthur xuống xe và hỏi.
– Ở Cliff House, vào lúc tám giờ tối, và cố gắng lên một tí, không thể nói rằng lần trước cậu nổi bật lên vì vẻ lịch thiệp được. Cậu có cơ hội thứ hai để gây một ấn tượng tốt, cố đừng làm lỡ dịp !
Arthur nhìn chiếc xe mui trần đi xa dần, anh đưa mắt lướt qua quầy kính và bước vào cửa hàng qua cánh cửa quay.
– o O o –
Bác sĩ gây mê nhận thấy sự chuyển hướng của đồ thị hiện ra trên máy. Ông lập tức kiểm tra độ bão hoà của máu. Sự thay đổi vừa hiện ra trên nét mặt của bác sĩ đã khiến kíp mổ phải lưu tâm. Trực giác của ông vừa nhắc ông phải cảnh giác.
– Có chỗ nào chảy máu không ? – ông hỏi.
– Hiện tại thì chưa thấy báo hiệu gì trên màn hình cả – Fernstein nghiêng người nhìn vào máy của bác sĩ Peterson và nói.
– Có cái gì đó không ổn ! – bác sĩ gây mê khẳng định.
– Tôi sẽ làm lại siêu âm – bác sĩ phụ trách soi chụp hình nói.
Không khí bình tĩnh đang ngự trị trong phòng mổ vụt biến mất.
– Cô bé đang xỉu đi ! – Bác sĩ Cobbler nói cụt lủn và tăng lưu lượng oxy lên.
Lauren cảm thấy bất lực. Cô dán mắt vào ông Fernstein và qua ánh mắt của ông, cô hiểu rằng tình hình đang chuyển thành nguy cấp.
– Cầm lấy tay cô bé đi, – giáo sư nói khẽ vào tai cô.
– Làm gì bây giờ ? – Lalonde hỏi Fernstein.
– Cứ tiếp tục ! Adam, siêu âm cho thấy gì ?
– Hiện tại thì chưa có gì đáng kể – bác sĩ siêu âm trả lời.
– Tôi thấy đã bắt đầu có loạn nhịp tim – Norma nhìn máy điện tim đang nhấp nháy và thông báo.
Richard Lalonde giận dữ đập tay xuống bàn.
– Rách động mạch não sau ! – ông nói cộc lốc.
Tất cả các thành viên của kíp mổ nhìn nhau. Lauren nín thở và nhắm mắt lại.
Lúc đó là mười bảy giờ hai mươi hai phút. Chỉ trong vòng một phút, phần vách bị hư tổn của động mạch cung cấp máu cho phần não sau của Marcia đã bị rách ra hai centimet. Dưới sức ép của dòng máu đang xối vọt ra, vết rách lại kéo dài thêm. Luồng máu ồ ạt tuôn từ vết rách ra tràn vào sọ não. Mặc dù giáo sư Fernstein đã lập tức cắm ngay một ống thông vào, lượng máu vẫn không ngừng dâng lên trong sọ não, nhấn chìm bộ não với tốc độ chóng mặt.
Vào lúc mười bảy giờ hai mươi bảy phút, trước những cặp mắt bất lực của các bác sĩ và y tá, Marcia vĩnh viễn ngừng thở. Bàn tay của cô bé, mà Lauren đang nắm trong tay cô, mở ra, như để giải phóng hơi thở cuối cùng của cuộc sống mà em đã cất giấu sâu trong lòng bàn tay mình.
Lặng lẽ, êkíp rời phòng mổ và tản đi trong hành lang. Chẳng ai có thể làm gì được cả. Khối u quái ác che lấp đã khiến cho ngay cả những máy móc tinh vi nhất của y học hiện đại cũng không phát hiện ra được chỗ phình mạch ở một động mạch nhỏ trong bộ não của Marcia.
Lauren ở lại một mình, cầm thêm một lúc nữa những ngón tay bất động của cô bé. Norma bước lại gần và tách những ngón tay đó ra khỏi bàn tay của nữ bác sĩ phẫu thuật trẻ tuổi.
– Đi thôi.
– Tôi đã hứa – Lauren thì thào nói.
– Đó là sai lầm duy nhất mà cô đã phạm phải ngày hôm nay.
– Giáo sư Fernstein đâu rồi ?
– Ông ấy phải đi gặp bố mẹ của cô bé.
– Giá mà tôi cũng có thể tự đi gặp học được, tự tôi.
– Tôi nghĩ cô đã quá đủ xúc động ngày hôm nay rồi. Nếu tôi được phép cho cô một lời khuyên, thì trước khi về nhà, cô nên đi dạo ở một cửa hàng lớn.
– Để làm gì ?
– Để nhìn cuộc đời, vô số cuộc đời !
Lauren xoa trán Marcia rồi phủ lại tấm vải màu xanh lên mắt em; cô rời phòng mổ.
Norma nhìn cô đi xa dần trong hành lang. Bà lắc đầu và tắt ngọn đèn treo phía trên bàn mổ, căn phòng chìm vào bóng tối.
Arthur đã tìm được cái mình cần ở tầng ba của cửa hàng : sợi dây dắt chó tự cuộn sẽ làm cho bà Morrison vui sướng. Vào những ngày xấu trời, bà có thể ngồi dưới mái che của toà nhà để tránh mưa, trong khi Paolo đi sục sạo thoả thích cái rãnh ven đường.
Thanh toán tiền xong, anh rời quầy thu ngân ; trên đường đi, một thiếu phụ đang chọn pyjama đàn ông nhìn anh mỉm cười, Arthur cười đáp lại rồi đi ra thang cuốn.
Trên thang cuốn, một bàn tay mảnh dẻ đặt lên vai anh. Arthur quay lại và thiếu phụ bước xuống một bậc thang để đến gần anh.
Trong tất cả các cuộc tình của mình, chỉ có một cuộc tình là anh hối tiếc vì đã trải qua…
– Chẳng lẽ anh không nhận ra em à ? – Carol-Ann hỏi.
– Xin lỗi, tâm trí anh còn để ở nơi khác.
– Em biết, em đã nghe tin anh sang sống ở Pháp. Anh khoẻ hơn rồi chứ ? – cô bồ cũ của