Old school Easter eggs.
Gặp lại để yêu em…

Gặp lại để yêu em…

Tác giả: darkangel_1010

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322053

Bình chọn: 7.00/10/205 lượt.

ầu không khí nặng trịch của thành phố và hòa mình vào đó khiến anh cảm thấy thư thái hơn hẳn. Hôm nay thì ngay cả mấy cái hợp đồng bạc tỷ cũng không thể kéo anh đi khỏi đây được, chắc chắn.Cô cúi người, dùng sức đẩy chiếc sô-pha đỏ vào góc tường. Cái bà Minh này, được một ngày nghỉ thì dựng người ta dậy từ lúc 6 giờ sáng, tưởng làm gì hóa ra là ‘đến giúp chị dọn nhà em nhé!’. Kết quả là bây giờ đã 10 giờ, và cô thì đang ở đây, hì hục đẩy cái sô-pha nặng trịch về chỗ cũ. Từ sáng tới giờ, cô và chị Minh, hai chị em tổng vệ sinh lại toàn bộ căn hộ rộng lớn của chị ấy, mệt bở hơi mà chưa xong việc. Phải công nhận, ở một mình trong cái căn hộ 80 mét vuông thế này ai bảo sướng chứ, ví dụ hùng hồn nhất chính là lúc dọn dẹp. Đẩy được chiếc sô pha nặng trịch vào vị trí, cô đổ cả người xuống nó, thở dốc. Quay sang nhìn chị Minh đang bày nốt mấy kệ tủ.-Em không hiểu nổi, chị ở một mình trong cái căn hộ rộng thế này mà cũng chịu được sao? Phải em chắc em khóc thét lên vì cô đơn và…mấy lúc dọn dẹp mất!- cô nói.-Ôi, chị có muốn thế đâu, nhưng đây là nhà của bố mẹ chị mua cho, ông bà sống ở nước ngoài nhưng nói là mua nhà rộng để lúc nào về nước còn có chỗ ở. Thế đấy, muốn bán cũng không được, thể nào cũng bị quạt cho chết, nhất là mẹ chị, bà thà thấy chị xỉu vì phải dọn dẹp cả căn nhà rộng còn hơn thấy chị chui rúc khổ sở trong căn nhà chật hẹp.- Minh quay sang nhìn cô cười nói, bắt chước theo kiểu của mẹ mình lúc bà đưa cho cô chìa khóa căn hộ này.-Bố mẹ chị hay thật đấy!- cô bật cười nói. Chợt cảm thấy chạnh lòng, nếu bố cô còn sống thì ông sẽ để cô sống thế này sao, mẹ cô đã bao giờ nghĩ như mẹ chị Minh.- Giá như mẹ em cũng nói với em như thế nhỉ!- cô nói nhỏ.-Cái gì cơ?- Minh quay lại nhìn cô.-À, không có gì, em chỉ đang nói chị thích thật!- cô mỉm cười nói.-Ừ, thích lắm, em cứ nhìn tình trạng của hai chị em mình hôm nay thì đúng là ‘thích’ lắm đấy.- chị Minh nói đầy đau khổ.Cô lang thang trong nhà sách, tìm cuốn “Đêm đầu tiên” mới xuất bản của Marc. Đọc xong “Ngày đầu tiên”, cô đã phải chờ đợi từng ngày một để cuốn thứ hai xuất bản. Cô yêu thích Marc, văn phong của ông nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế và lôi cuốn, chính những cuốn sách đã cứu vớt cô khỏi sự cô đơn và Marc Levy chính là tác giả góp phần nhiều nhất vào việc đó. Cuối cùng cũng tìm thấy, cuốn sách màu vàng nằm trên kệ như tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh, mời gọi khiến cho cô không thể nào cưỡng lại được. Với lấy cuốn sách giày cộp trên kệ, mở ra đọc ngấu nghiến mấy trang đầu tiên. Đọc đến mức không biết trời đất là gì, cô là thế, cứ mỗi khi cầm được một cuốn sách là sẽ quên hết trời đất, quên hết xung quanh chỉ để đọc.-Đọc sách của nhà xuất bản khác mà chăm chú đến vậy sao?- một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh khiến cô giật mình. Quay sang nơi vừa phát ra tiếng nói.-Tổng giám đốc, anh cũng…ở đây sao?- cô ngạc nhiên nhìn anh.-Có lý do gì mà tôi không thể ở đây ư?- Vương hỏi cô.-Không phải thế…- nhưng anh chẳng phải bận rộn đến mức không có cả thời gian ăn trưa sao, vậy mà còn có thời gian đến nhà sách, vế sau của câu nói đó đã được cô phanh kịp lại khi nó suýt nữa thì bật ra khỏi miệng. Việc nhắc lại điều đó có thể sẽ khiến cả anh và cô mất tự nhiên hoặc cũng có thể anh sẽ tức giận khi nghĩ đến chuyện trước kia.-Đang nghĩ gì?- Vương lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.-Không có gì.- cô nói nhanh.-Ngạc nhiên khi tôi đến đây lắm sao?- anh hỏi.-Một chút ạ!- rất nhiều! cô nói.-Phải tới đây thì mới có cơ hội bắt được nhân viên của mình đọc sách của nhà xuất bản khác chứ!- anh nói, nhìn vào cuốn sách trên tay cô.-Chỉ vì tôi thích tác giả này, hơn nữa nhà xuất bản của chúng ta không xuất bản sách thuộc thể loại văn học.- cô giải thích, giọng nhỏ lại.-Tôi đâu có bắt cô giải thích!- anh cố nén cười trước thái độ của cô. Khác xa với cô gái cao ngạo, kiêu sa ngày nào đứng trước anh trong bữa tiệc đó, đâu mới là con người thật của cô.-Anh cứ ở lại chọn sách, tôi đi trước, xin phép anh.- cô chào anh rồi nhẹ lách qua chỗ anh đang đứng.Anh nhìn theo bóng cô khuất sau mấy kệ sách, khóe môi khẽ nở nụ cười. Có dòng nước ấm áp đang len lỏi trong người anh, gợi lên trong anh một mong muốn, mong muốn khám phá con người bên trong cô bây giờ.Sáng thứ hai trời mưa như trút, đánh dấu tuần mới bằng trận mưa rào, hy vọng tuần này sẽ mát mẻ. Cô xuống khỏi xe buýt, đồng hồ trong điện thoại nhích đến con số 29, chạy thục mạng vào trong công ty, muộn giờ rồi, để ông sếp già bắt được là coi như xui tận mạng luôn. Cô chạy vội đến chỗ thang máy nhưng còn chưa kịp sờ vào nút bấm thì từ xa đã thấy dáng ông sếp già đi tới. Không thể đứng đó chờ cửa thang máy mở ra nữa, mắt cô đưa tới cái cửa trắng ‘xinh đẹp’ nằm ngay bên cạnh thang máy. Cầu thang bộ là cách giải quyết tốt nhất lúc này, không chờ đợi, cô vội chạy vào trong. Phòng làm việc của cô trên tầng 3 nghĩa là phải chạy marathon ba tầng cầu thang may ra mới thoát được. Cúi xuống tháo đôi sandal cao gót rồi bắt đầu chạy. 1, 2, 3….cuối cùng cánh cửa màu trắng thứ ba cũng hiện ra trước mắt. Hạnh phúc. Còn chưa kịp với tay tới cánh